Ngô Bình: “Hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao cô phải làm việc?”
Cô gái: “Quản lý một thành phố thì phải làm việc chứ, không thì sẽ xuất hiện vấn đề ngay”.
“Ý cô là cô đang thống trị thành phố này?”
Cô gái: “Đúng, nơi đây từng là nơi hoang vắng, sau nhiều thời đại mới được như bây giờ”.
Ngô Bình: “Các bán thần khác cũng như cô à?”
“Ừm, chúng tôi chuyên bảo vệ loài người”.
Ngô Bình: “Có gì đó sai sai thì phải? Bán thần là tay sai của Thần tộc thì sao lại phục vụ con người?”
Cô gái: “Tuy chúng tôi có huyết mạch của Thần tộc, nhưng cũng có huyết mạch của Nhân tộc”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi hỏi: “Có bao nhiêu bán thần ở đây?”
Cô gái: “Tính cả người lớn và trẻ nhỏ thì chắc trên một nghìn”.
Ngô Bình: “Bán yêu thì sao?”
Cô gái: “Bán yêu bị đuổi ra khu cách ly rồi, nhưng chúng vẫn thường xuyên tấn công con người. Các trận chiến giữa chúng tôi và bán yêu cũng đã kéo dài nhiều thế hệ”.
Ngô Bình: “Vậy là bán yêu hại người, còn bán thần thì bảo vệ con người?”
Cô gái: “Có thể hiểu là vậy”.
“Cô tên gì?”, anh hỏi.
“Tôi là Lan Thu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cô tưởng tôi tin lời cô nói à?”
Lan Thu thở dài: “Nếu anh không tin thì có thể đi theo tôi đến một nơi”.
Ngô Bình: “Nơi nào thế?”
Lan Thu: “Nơi làm việc của bán thần, đến đó rồi thì anh biết biết công việc mà chúng tôi làm có lợi hay có hại cho Nhân tộc”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói: “Tốt nhất là cô đừng có giở trò”.
Hai người đi tới thang máy rồi đi xuống dưới, mãi sau thang máy mới dừng lại, cửa mở, phía trước là một không gian rộng lớn, xung quanh được bọc bằng hợp kim.
Lan Thu: “Đến nơi rồi”.
Lúc này, có nhiều ánh mắt hướng về phía Ngô Bình, mặt họ lạnh tanh, trong mắt đầy tia sát ý.