Hôm qua Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới bằng xe của cô, hôm nay thì cô cho Ngô Bình mượn một chiếc Lamborghini đứng tên em trai mình.
Đó là một chiếc xe màu xanh nhạt dùng động cơ hút khí tự động 6.5 lít, có thể tăng tốc lên 100km/h trong hơn hai giây, công năng vô cùng vượt trội.
Ngô Bình ngồi lên xe xong, Lãnh Như Yên cười nói: “Đợi khi bố em hoàn toàn khoẻ lại, em sẽ tới tìm anh”.
Ngô Bình: “Được, đợi khi anh học xong tuyệt kỹ trong cuốn sách da kia, anh sẽ dạy lại cho em”.
Lãnh Như Yên đột nhiên thò đầu vào trong, thơm lên má Ngô Bình một cái vô cùng dịu dàng.
Ngô Bình sững người, Lãnh Như Yên thì vẫy tay chào anh: “Tạm biệt”.
Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, sau đó đạp ga. Chiếc xe lao vút đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Hơn mười giờ, anh trở lại Vân Kinh trị liệu cho Trần Lăng Sương. Buổi trưa anh ở lại đó luyện thần ý, buổi chiều lại tiếp tục trị liệu.
Sau khi có thần ý, tốc độ trị liệu của anh cũng nhanh hơn trước nhiều, thị lực cũng tốt hơn. Cho nên chỉ sau hai lần trị liệu là Trần Lăng Sương cơ bản đã hồi phục, còn lại chỉ cần chăm chỉ luyện tập để tăng cường sức mạnh của các chi.
Khi Ngô Bình rút cây kim châm cuối cùng ra, Trần Lăng Sương cảm giác trước giờ chưa từng thoải mái đến vậy, giống như đã hoàn toàn bình phục như lúc chưa bị thương.
Trần Lăng Sương vô cùng vui mừng, đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn!”
Ngô Bình mỉm cười vỗ vỗ lưng cô: “Sau lần trị liệu này là cô sẽ hồi phục, không cần phải ở lại Vân Kinh này nữa”.
Trần Lăng Sương nghe xong thì đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Nếu không ở lại Vân Kinh thì chẳng phải sẽ không gặp được Ngô Bình nữa sao?
Trần Lăng Sương vội vã hỏi: “Vậy hay là anh tiếp tục giúp tôi mát xa, châm cứu trị liệu thêm một thời gian nữa?”
Ngô Bình đáp: “Thời gian tôi ở Vân Kinh không nhiều, hơn nữa giờ cô đã không cần phải trị liệu bằng phương pháp này nữa rồi”.
Trần Lăng Sương khẽ gật đầu: “Vậy được, thời gian qua anh đã vất vả rồi”.
“Đừng khách sáo, tôi mong cô sớm trở lại làm việc. Tôi rất mong chờ tác phẩm mới của cô”.
Trần Lăng Sương cười đáp: “Tôi đã quyết định sẽ gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, chắc chắn tác phẩm mới sẽ nhanh chóng được tung ra. Nếu anh có đi Thiên Kinh thì chắc chắn phải đến thăm tôi nhé”.
“Tôi sẽ tới”, Ngô Bình gật đầu.
Sau khi tạm biệt Trần Lăng Sương, Ngô Bình đi tới vịnh Bạch Long xem xét một chuyến. Dự án biệt thự mà anh quy hoạch đã khởi công, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Sau đó, anh quay về biệt thự Thái Khang để tiễn Lâm Băng Tiên và Lâm Mỹ Kiều ra sân bay.
Lâm Băng Tiên muốn tới Thiên Kinh tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, họ sẽ lên chuyến bay chiều hôm nay.
Ngô Bình lái chiếc M8 đưa hai mẹ con họ ra sân bay. Trước lúc họ lên máy bay, anh đưa cho Lâm Băng Tiên một tấm thẻ, nói: “Ở Thiên Kinh mọi thứ đắt đỏ, có nhiều thứ phải chi tiêu. Trong thẻ này có năm trăm nghìn tệ, coi như anh cho em mượn”.
Lâm Băng Tiên cắn cắn môi, nhận lấy tấm thẻ, nói: “Anh à, anh tốt với em quá. Em không biết phải báo đáp anh thế nào”.
Ngô Bình cười ha ha, đáp: “Vậy thì phải cố gắng lên nhé. Đợi khi em thành ngôi sao nổi tiếng rồi thì anh sẽ làm quản lý cho em, lúc đó em tha hồ kiếm lại tiền cho anh nhé”.
Lâm Băng Tiên sáng mắt lên, hỏi: Thật vậy sao? Anh nói lời phải giữ lời đấy nhé”.
“Đương nhiên”, Ngô Bình xoa đầu Lâm Băng Tiên rồi nói: “Lên đường thuận lợi nhé”.
Nhìn hai mẹ con họ dần mất hút trong dòng người Ngô Bình không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Lâm Băng Tiên có con đường phải đi, nếu Vệ Thanh Ảnh giúp đỡ thì cô ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Đến lúc đó, cơ hội để hai người họ gặp gỡ sẽ ngày càng ít đi.
Còn về việc người quản lý gì đó, chẳng qua anh chỉ thuận miệng nói ra. Chỉ cần công việc của Lâm Băng Tiên đi vào quỹ đạo ổn định thì anh sẽ không liên lạc nhiều với cô nữa.
“Mong là mọi việc đều thuận lợi”, Ngô Bình khẽ lẩm bẩm, sau đó anh quay về biệt thự Vân Đỉnh.
Hồng Lăng thời gian này đều ở chỗ Đường Tử Di, cũng không biết đã đi học hay chưa nên Ngô Bình quyết định tới xem sao.
Khi Ngô Bình tới thì Hồng Lăng đang đọc sách, dáng vẻ vô cùng chăm chỉ, nghiêm túc. Bởi vì quá nhập tâm nên cô còn không để ý đến sự xuất hiện của Ngô Bình.
Mãi đến khi Đường Tử Di và Ngô Bình chào hỏi nhau, Hồng Lăng mới vội vã ngẩng đầu lên, gương mặt không giấu được sự vui mừng: “Anh Ngô Bình, anh quay về rồi sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Hồng Lăng, dạo này em thế nào? Học hành có vất vả không?”
Đường Tử Di cười đáp: “Hồng Lăng cực kỳ thông minh, mới có vài ngày đã học xong chương trình tiểu học và trung học rồi. Hiện giờ em ấy đang tự học chương trình cấp ba”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Đã học xong chương trình tiểu học và trung học rồi sao?”
Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, em cũng giật mình. Em còn cho Hồng Lăng làm thử đề thi vào cấp ba, lần nào em ấy cũng gần như đạt điểm tuyệt đối, thậm chí còn cao hơn thủ khoa thi cấp ba của toàn thành phố những mười mấy điểm”.
Ngô Bình tấm tắc khen: “Hồng Lăng, em giỏi thật đấy!”
Hồng Lăng không khỏi đắc ý, đáp: “Không phải do em giỏi mà là do đề quá dễ”.
Đường Tử Di nói chuyện chính: “Em định sau khi khai giảng sẽ đăng ký cho Hồng Lăng vào học trường cấp ba trực thuộc đại học Vân Kinh, đó là trường cấp ba tốt nhất Vân Kinh”.
Ngô Bình nghe xong liền quay sang hỏi Hồng Lăng: “Cuộc sống của học sinh cấp ba chán ngắt, em đã sẵn sàng trải nghiệm chưa?”