Chỉ thoáng chốc, mỗi tế bào trong cơ thể anh đều tản ra, thân thể hóa thành vô số điểm sáng, mỗi một điểm sáng đều do vô số chú nguyên và phù nguyên cùng với kiếm nguyên hợp lại.
Bên trong những điểm sáng này đã xảy ra thay đổi, sắp xếp kết hợp lại. Mà đây chính là Linh Biến chân chính, thân thể linh hóa, vật chất chuyển hóa thành năng lượng!
Cho dù Ngô Bình tu luyện Chú Nguyên, Phù Nguyên hay là Thiên Huyết Kinh, hoặc là Thần Ma Cửu Biến thì những thứ này ít nhiều cũng thúc đẩy cho Linh Biến.
Đến nửa đêm, tất cả điểm sáng đều tụ lại, hợp nhất thành một với hóa thân, hóa thành một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông này cao chừng trăm mét, quanh người tỏa ra thần quang chín sắc, giơ tay nhấc chân như có uy lực hủy thiên diệt địa vậy.
Sau đó, thần quang chín sắc phóng thẳng lên trời, hóa thành một vùng tinh quang, bay vào tinh không mênh mông, thoáng chốc đã đi cả vạn dặm!
Chớp mắt, Ngô Bình đã đến Uông Dương cách chừng trăm vạn dặm. Hơi thở anh mạnh mẽ, ảnh hưởng đến sinh linh xung quanh, những thần niệm hung ác đều khóa chặt người anh.
Ngô Bình nhướng mày, anh đang ở trên không, vung tay nắm lấy, tay phải hóa thành một bàn tay khổng lồ rộng cả vạn mét, mạnh mẽ đánh vào biển sâu.
Dưới biển sâu có một con cá voi khổng lồ, nó là bá chủ nơi đây, sức sống mạnh mẽ, ngay cả Thiên Tiên hạ tam cảnh cũng không phải đối thủ của nó.
Nhưng Ngô Bình vừa ra tay, trực tiếp đã vớt cá voi khổng lồ dài mấy nghìn mét này lên, cá voi giãy dụa trong tay anh, đáng tiếc nó không còn đường thoát rồi.
“Vừa rồi ngươi ra oai với ta đấy à?”, anh vừa nhìn chằm chằm vào cá voi răng kiếm vừa hỏi.
Nhãn cầu của cá voi răng kiếm đảo loạn xạ. Không ngờ nó nói được tiếng người: “Ban nãy tôi đã thất lễ, mong thượng nguyên thứ lỗi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Ta nên nướng hay chưng ngươi để ăn nhỉ?”
Cá voi răng kiếm đáp: “Thịt của tôi dai lắm, không ngon đâu”.
Ngô Bình thả tay ra, hỏi nó: “Hình như gần đây có rất nhiều sinh linh mạnh”.
Cá voi răng kiếm nói: “Thật ra tôi làm việc ở Long Cung. Tuy ở hải vực này, thực lực của tôi cũng bình thường, nhưng các sinh linh khác thường không dám động đến tôi”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Ồ, ngươi còn làm việc ở Long Cung cơ à?”
Cá voi răng kiếm đáp: “Phải, tôi dẫn dắt một tiểu đội tuần phòng ở Long Cung”.
Ngô Bình bảo: “Ta nghe nói Đông Hải Long Cung cực kỳ hùng mạnh. Ngươi có hiểu biết nhiều về Long Cung không?”
Cá voi răng kiếm trả lời: “Long Cung quả thật rất mạnh. Ngay cả Thiên Đạo Môn lớn mạnh cũng sẽ không trực tiếp gây hấn với Long Cung”.
Anh vỗ nhẹ lên đầu cá voi răng kiếm rồi nói: “Để lại phương thức liên hệ, có khi sau này ta sẽ liên lạc với ngươi”.
Sau khi ném cho nó một lá bùa truyền âm, anh rời khỏi hải vực này, trở về đảo Lý.
Vừa về đến nơi, anh đã cảm nhận được một thần niệm đang quét quanh hòn đảo này không chút e dè. Một người đàn ông trung niên đang bay lơ lửng trên bầu trời, cách đảo Lý trăm dặm về phía Đông. Người này phát ra thần niệm, tựa như đang kiếm tìm gì đó.
“Ầm!”
Bất thình lình, một thần niệm kinh khủng hơn từ trên trời giáng xuống. Người đàn ông thất thanh kêu lên, thất khiếu chảy máu, cơ thể cũng từ trên cao rơi xuống biển.
Mất cả buổi, người này mới vùng vẫy thoát khỏi mặt nước, lại bay lên trời rồi quát to: “Kẻ nào đánh lén?”
Ngô Bình xuất hiện ở gần đó, lãnh đạm nói: “Ông tưởng dùng thần niệm là có thể nhòm ngó nhà người khác sao?”