Lý Lương Sơn: “Sau khi đến Nguyên Thủy Tiên Giới, nó đã không còn tác dụng với ta nữa. Nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thể xác đó”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thử xem, nếu ta có thể lấy được thể xác thì sẽ đi tìm ngươi đổi hạt châu này”.
Tà ma cười nói: “Quả nhiên ngươi là một người giữ chữ tín, không cướp lấy hạt châu bằng thực lực mạnh của mình, hơn nữa còn sẵn sàng giúp ta”.
Ngô Bình: “Ta nói rồi, ta lười lừa gạt ngươi, hơn nữa bọn ta còn là đồng hương nữa”.
Lý Lương Sơn: “Ngươi tên là Ngô Bình nhỉ? Trước khi đến đây ta chưa từng nghe đến tên của ngươi, xem ra ngươi là người sau này”.
Ngô Bình: “Ngươi đến vũ trụ chính từ bao giờ?”
Lý Lương Sơn: “Một nghìn năm trước, rất lâu rồi. Một nghìn năm nay, tu vi của ta không hề có tiến bộ, vẫn luôn chu du khắp nơi”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ ở đây đợi ta đi, ta đi hỏi chuyện thể xác”.
Ngô Bình tìm đến Lý Thuần Như hỏi về chuyện thể xác đó, Lý Thuần Như nói: “Em biết chuyện này, cái gọi là thể xác đó dường như là một linh thai được sinh ra từ thời thượng cổ, đã được bảo tồn cho đến ngày nay. Nhưng linh thai này rất mạnh, thần hồn bình thường không thể khống chế được nó, sau khi vào trong sẽ bị linh thai hấp thụ”.
Ngô Bình: “Có nguy hiểm không thì đó là chuyện của ông ta, không liên quan đến chúng ta. Thuần Như, có thể lấy thể xác này ra không?”
Lý Thuần Như suy nghĩ một chốc rồi nói: “Để em thử xem. Anh Bình, bố em muốn gặp anh, em dẫn anh đến gặp ông ấy được không?”
Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đã biết chuyện của chúng ta rồi à?”
Lý Thuần Như gật đầu: “Ông ấy à, lúc đầu vừa nghe nói ba cô con gái gả cho cùng một người, sắc mặt ông ấy chẳng dễ chịu gì cho cam, sau đó ông ấy cử người đến nghe ngóng tin tức của anh, cuối cùng thì giục em mời anh đến Tiên Kiếm Môn chơi”.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh sẽ đến thăm bác trai”.
Lý Thuần Như mời Ngô Bình đến một cái sân nhỏ, trong sân có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, ông ta bị mất cả hai chân, trên miệng vết thương có sương độc màu đen, có vẻ là bị trúng một loại độc kỳ lạ.
Ngô Bình bước vào, người trung niên nhìn anh cười hỏi: “Là cậu Ngô sao?”
Lý Thuần Như vội nói: “Anh Bình, đây là bố em, Lý Nguyên Hưng”.
Ngô Bình: “Là cháu ạ, chào bác trai”.
Lý Nguyên Hưng cười nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, đứng đầu ở đại hội Quần Anh, đứng đầu bảng Tiểu Tiên, còn đánh bại được Lâm Xung Tiêu – tiên kiêu đứng đầu của Cửu Thiên Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Bác trai quá khen rồi”.
Sau đó anh nhìn chân Lý Nguyên Hưng hỏi: “Bác trai trúng độc gì thế, hình như lúc nào cũng phải áp chế nó”.
Lý Nguyên Hưng nói: “Tôi bị trúng thứ độc nhất trên thế giới, chất độc của Thực Cốt Hoa, không có thuốc nào có thể giải được độc này, chỉ có thể áp chế nó bằng công phu của mình. Mười năm trước, tôi vẫn còn cả hai chân, bây giờ chỉ còn nửa bắp chân, đều đã bị thối rữa hết rồi”.
Ngô Bình: “Cắt ở phần trên cũng không được?”
Người tu hành cắt chân tay thì sẽ
có cách mọc lại.