Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nhìn về phía người đó, tên này cười lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hay anh không dám cho chúng tôi soát người?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nhìn anh như vậy rồi thì anh không sống nổi một tháng nữa đâu”.

Người kia nổi điên: “Thằng khốn, mày doạ tao đấy à?”

Ngô Bình: “Đúng, tôi đang doạ anh đấy”.

Người kia cười lạnh: “Chưa có ai dám doạ Nguyên Hổ tao bao giờ, mày là người đầu tiên đấy”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Cậu bỏ hết đồ trong người ra đây cho tôi kiểm tra, nếu không có đồ của tôi thì tôi sẽ thả cậu đi”.

Đương nhiên Ngô Bình không thể để những người này kiểm tra pháp khí trữ đồ của mình, vì anh đã cất khá nhiều đồ quý: “Muốn thế thì phải bước qua xác tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cau mày: “Thầy Ngô, cậu nên biết điều thì hơn”.

Ngô Bình: “Nói nhiều mà làm gì, tôi không muốn nói nữa, ai muốn đánh nhau lên lên đi”.

“Đúng là hống hách!”, người ten Nguyên Hổ cười lạnh nói: “Mày tưởng mình đánh lại được Kim Tiên bán bộ à?”

Long Tượng Thiên Tôn cũng sa sầm mặt nói: “Cậu chắc chưa?”

“Thánh chỉ đến!”

Đột nhiên có một tia sáng chiếu xuống, sau đó có một nhân viên của triều định nước Long xuất hiện, theo sau là hàng trăm cấm quân, người đó cao giọng nói: “Thánh hoàng đế của nước Long có lệnh, Ngô Bình là Tổng đốc nên không thể có chuyện ăn cắp được, yêu cầu viện trưởng mau thả người, không thì sẽ phạm trọng tội, khâm thử!”

Nghe thấy thánh chỉ xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không ai biết tại sao Hoàng đế của nước Long lại đứng về phe Ngô Bình.

Long Tượng Thiên Tôn nổi giận: “Tiêu Nguyên Tôn! Ông dám nói chuyện với tôi thế à?”

Người đọc thánh chỉ sầm mặt nói: “Viện trưởng, ông hãy cẩn thận lời nói, gọi thẳng tên của Hoàng đế ra như vậy là phạm trọng tội”.

Long Tượng Thiên Tôn lạnh giọng nói: “Học viện Võ Đạo do tôi toàn quyền quản lý, tôi phải xử lý người này”.

Người kia bình thản nói: “Tôi có mang một bảo bối đến, đó là Nghịch Quang Châu, nó có thể quay ngược thời gian, cho chúng ta thấy được những việc xảy ra vào nửa tiếng trước”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Lấy đây tôi xem”.

Người kia lấy một viên châu ra, bên trong có các phù văn kỳ diệu. Ông ấy đi đến trước ngôi nhà trúc, sau đó thi triển hạt châu. Ngay sau đó, hạt châu đã loé sáng rồi rơi xuống đất.

Trong màn sáng ấy, một cảnh tượng diễn ra trong quá khứ đã xuất hiện, Liên Thành Tượng dẫn Ngô Bình đến trước nhà trúc rồi hai người nói gì đó, tiếp theo Ngô Bình đã đi vào trong.

Sau đó là đến cảnh tượng bên trong nhà, Ngô Bình chỉ đứng im một chỗ, nhưng xung quanh anh không hề có bình và chén quý của Long Tượng Thiên Tôn xuất hiện.

Người kia tiếp tục tua ngược thời gian, mọi người đã nhìn thấy tu sĩ tên Nguyên Hổ lẻn vào trong nhà trúc rồi quan sát xung quanh, sau đó đã cầm cốc Kim Phượng và bình Long Đảm đi.

Thấy thế, Nguyên Hổ biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Viện trưởng, tôi… tôi không cố ý lấy trộm đồ đâu, là Liên Thành Tượng bảo tôi làm vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK