Vương Hành Thông mừng rỡ: “Được! Anh Lâm, tôi kính anh một ly!”
Sau đó, hai người họ tiếp tục bàn bạc chi tiết kế hoạch. Ngô Bình ngồi nghe tới đây thì mặt đã đằng đằng sát khí. Tên Vương Hành Thông đáng chết này lại dám nảy sinh ý đồ giết anh Ba của anh.
Anh đương nhiên biết mục đích của Vương Hành Thông. Hiện giờ Chu Phật Sinh còn đang hô mưa gọi gió ở tỉnh K nhưng chỉ cần Từ Quý Phi đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì địa vị của Chu Phật Sinh sẽ xuống dốc không phanh. Thậm chí Từ Quý Phi có thể hất cẳng ông ta ra khỏi tỉnh K bất cứ lúc nào. Chỉ cần Từ Quý Phi bị tiêu diệt thì sẽ tiêu trừ được mầm hoạ lớn cho Chu Phật Sinh.
Còn tên đồ đệ tiết lộ thông tin về Từ Quý Phi là kẻ nào?
Ngồi lại thêm một lúc, Ngô Bình đã nắm rõ kế hoạch của bọn họ nên anh lặng lẽ rút. Khi về tới biệt thự, anh lập tức gọi cho Từ Quý Phi để hỏi chuyện cho rõ ràng.
Trong điện thoại vọng ra tiếng cười sảng khoái của Từ Quý Phi: “Em trai, lâu lắm chú không gọi cho anh rồi đấy”.
Ngô Bình hỏi ngay vào việc chính: “Anh Ba, anh có mấy đệ tử?”
Từ Quý Phi ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: “Tính cả Trác Khang thì tổng là ba. Sao vậy? Có đệ tử nào của anh gây hoạ sao?”
Ngô Bình dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Anh Ba, vậy phương pháp hít thở mà anh đang luyện, anh có từng nói với ai không?”
Từ Quý Phi suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Em trai, người biết phương pháp hít thở của anh chỉ có đệ tử nhỏ nhất là Mạnh Hãn”.
Ngô Bình: “Anh Ba, đệ tử của Chu Phật Sinh là Vương Hành Thông đang cấu kết với Lâm Thiên Vương, bọn chúng đang định hại anh để cướp lấy phương pháp hít thở kia. Vương Hành Thông nói thông tin về phương pháp hít thở của anh, hắn nghe được từ chỗ đệ tử của anh”.
Câu nói của Ngô Bình khiến Từ Quý Phi chết đứng, ông ấy chắc hẳn phải cảm thấy rất đau lòng. Từ Quý Phi trầm giọng nói: “Em trai, chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại. Anh đang ở tỉnh, chú đang ở đâu, anh đến tìm chú”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Anh đang ở tỉnh sao? Vậy thì quá tốt rồi, em đang ở phố Lệ Thuỷ”.
Lúc đó đã là chín giờ tối, Từ Quý Phi thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện ở trong vườn nhà Ngô Bình như một bóng ma. Từ Quý Phi vừa đến, Ngô Bình lập tức biết ngay. Anh vội vã mời Từ Quý Phi vào phòng đọc sách.
Đoàn công tác của Đường Tử Di ai nấy đều mệt rã rời nên đã đi ngủ từ lâu. Từ Quý Phi và Ngô Bình nói chuyện nhỏ tiếng để không làm phiền những người khác.
Từ Quý Phi vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nói: “Em trai, việc này anh phải xin lỗi chú, vốn anh không nên tiết lộ với người khác về phương pháp hít thở này. Nhưng có một hôm anh uống say, đã tiết lộ với đệ tử Mạnh Hãn một số chuyện. Ngoài cậu ấy ra thì không ai biết anh đang luyện một phương pháp hít thở lợi hại cả”.
Ngô Bình lắc đầu đáp: “Anh Ba, giờ không phải lúc tự trách mình. Anh nghĩ có phải do Mạnh Hãn tiết lộ thông tin này cho đối phương không?”
Từ Quý Phi thở dài đáp: “Nhưng ngoại trừ hai chúng ta, chỉ có cậu ấy biết được chuyện đó, thậm chí đến Trác Khang còn không biết. Nếu không phải do cậu ấy tiết lộ thì còn có thể là ai được kia chứ?”
Ngô Bình: “Anh Ba, vậy em hỏi anh một câu. Anh cho rằng cậu ấy tiết lộ có chủ ý hay chỉ vô tình?”
Từ Quý Phi thoáng chút do dự, đáp: “Mạnh Hãn là đứa trẻ đến từ nông thôn, tâm địa lương thiện, lại vô cùng thật thà. Anh thực sự không tin cậu ấy sẽ bán đứng anh”.