Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Long trưởng lão: "Yên tâm, ta có thể để cho cậu ra đi êm đẹp, không đau đớn đâu".

Ngô Bình khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu là như vậy thì xin lỗi nhé!"

"Bốp!"

Đầu lâu pha lê trong tay Thiên Long trưởng lão đột nhiên nổ tung vỡ vụn thành bột mịn, một luồng năng lượng tiêu cực, đáng sợ, tà ác, thối rữa, sa đọa xâm nhập vào cơ thể Thiên Long trưởng lão.

Thiên Long trưởng lão còn chưa kịp chống cự liền mất đi ý thức, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong mắt mũi lão, thân thể bắt đầu vỡ vụn, Nguyên Anh bắt đầu thối rữa, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Ngay cả thanh phi kiếm bản mạng của lão cũng tan chảy ngay lập tức, không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào!

Ngô Bình thì thào nói: "Đi thôi!"

Mộ Dung Kiều không nhúc nhích, cô ấy nói: "Đừng sợ."

Ngô Bình sửng sốt: "Cô không sợ sao?"

Mộ Dung Kiều nói: "Sau khi tôi chết một lần, tôi có được năng lực là 'Thanh tẩy', tôi cảm thấy hẳn là mình có thể thanh tẩy loại năng lượng tà ác này".

Ngô Bình bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Mộ Dung Kiều gật đầu, cô ấy bước thật nhanh về phía trưởng lão Thiên Long . Lúc này trưởng lão Thiên Long đã chết thật sự, cả thân xác lẫn linh hồn, toàn bộ sự sống đã bị lời nguyền nuốt chửng.

Lời nguyền đó biến thành một luồng khí đen có hình đầu lâu, vô cùng đáng sợ.

Mộ Dung Kiều vươn ra một ngón tay, đầu lâu há miệng thét lên, một chấm sáng trắng xuất hiện giữa trán nó, sau đó nó bị hút hết vào trong điểm sáng đó, cuối cùng biến mất trong tích tắc.

Không trung chỉ còn lại một điểm sáng trắng nhỏ, chưa đầy một giây, điểm sáng đó đột nhiên nổ tung, biến thành một ngọn lửa hình hoa sen màu xanh.

Ngô Bình nhìn thấy vật đó thì ngớ người, buộc miệng nói: “Tịnh Thế Thần Hỏa?”

Mộ Dung Kiều ngoảnh đầu sang, nói: “Đấy là Tịnh Thế Thần Hỏa sao?”

Ngô Bình nói: “Lời nguyền đó là vật chí âm, chí ác, chí uế, sau khi cô thanh lọc nó thì tính chất của nó sẽ biến đổi ngược lại, trở thành Tịnh Thế Thần Hỏa”.

Anh nói xong, lập tức lấy ra một cây đèn dầu từ trong chiếc nhẫn, đèn hình hoa sen và không có tim đèn. Con mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể thấy được một ngọn lửa sáng bên trong đèn.

Anh không dám lại gần Tịnh Thế Thần Hỏa nên đã thử dùng ngọn đèn này để chứa đựng nó. Ban đầu, đèn và thần hỏa vừa tiếp xúc với nhau, không ngờ thần hỏa lại nhẹ nhàng rơi xuống sàn, biến thành ngọn lửa hình hoa sen. Cùng lúc đó, đốm lửa của đèn cũng trở thành nguồn năng lượng của Tịnh Thế Thần Hỏa, không ngừng cung cấp năng lượng cho nó.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trước đây tôi không biết cách dùng ngọn đèn này, giờ mới biết nó dùng để làm gì”.

Anh cất đèn hoa sen vào, sau đó xử lý hiện trường đầy tro bụi, rồi dắt theo Mộ Dung Kiều nhanh chóng rời khỏi đó.

Trước đó, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy trưởng lão Thiên Long rời khỏi Thục Sơn nhưng khi anh quay về lại, không có ai phát hiện ra. Nói cách khác, nếu trưởng lão Thiên Long đột nhiên mất tích, trong thời gian ngắn sẽ không có ai nghi ngờ.

Sau khi rời khỏi Thục Sơn, Ngô Bình về thẳng Đường Môn, trên đường đi, lúc ngang qua quỷ khư, Ngô Bình đã lệnh cho Âu Dương Thánh Hoàng vào Quỷ Môn Quan và không cho phép ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK