Lý Thiên Thạch, Triệu Thiên Lạc cũng đến hỗ trợ, phụ trách hướng dẫn những người tham gia kiểm tra. Thấy cậu trai này nói năng vô lễ, Triệu Thiên Lạc trầm giọng bảo: “Im miệng rồi đi về phía sau đi. Cậu đã bị loại rồi!”
Cậu trai cười khẩy: “Thục Sơn kiếm phái gì chứ, toàn là kẻ mù, không nhận ra tôi đây là thiên tài!”
Triệu Thiên Lạc lạnh lùng nói: “Nếu cậu gây sự thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cậu trai phá lên cười: “Không khách sáo? Anh thử xem!”
Triệu Thiên Lạc nổi giận, bèn đưa tay ấn lên vai cậu trai kia. Nhưng tay cậu ta vừa chạm vào đối phương thì đã bị một sức mạnh rất lớn phản kích. Nếu không nhờ cậu ta có năng lực mạnh và đã lĩnh hội ý nghĩa Tuyệt Đối, e là bị đánh văng ra rồi.
Cậu ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Cậu chủ, kẻ này che giấu thực lực!”
Cậu trai cười ha ha: “Gì mà che giấu thực lực? Thục Sơn các người là lũ mù, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Môn phái như thế thì tôi đây chẳng thèm!”
Nghe vậy, Ngô Bình hiểu ra ngay, người này đến đây để phá rối!
Anh không hề nổi cáu, chỉ bảo: “Một kẻ sắp chết như cậu mà còn ở đây la hét cái gì? Sao không mau về nhà gặp bố mẹ người thân rồi lo liệu hậu sự của bản thân đi?”
Cậu trai sững ra: “Anh nói vớ vẩn gì vậy?”
Ngô Bình cười khẩy: “Trong xương cậu có khắc bùa chú nên cậu mới có sức mạnh vô biên. Song bùa chú này lại quá bá đạo, tư chất của cậu thì bình thường nên không chịu đựng được. Vừa rồi cậu đã dùng sức mạnh của bùa chú để làm người khác bị thương, điều này sẽ thấu chi sinh lực của cậu. Cậu không sống được bao lâu nữa đâu”.
Cậu trai run sợ, nghe Ngô Bình nói xong mới cảm thấy mình hơi mất sức, trán đã bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Vài giây sau, cậu trai bỗng oà khóc, quỳ sụp xuống đất: “Thần tiên, là do kẻ khác bảo tôi đến đây. Tôi sai rồi. Xin anh hãy cứu tôi!”
Ngô Bình nhìn cậu trai chằm chằm: “Ai sai cậu đến?”
Cậu trai vừa định mở miệng thì một tia sáng đen mỏng liền bay đến từ phía sau.
Tia sáng đen nhanh như chớp nhưng Ngô Bình còn nhanh hơn. Anh lập tức vòng ra phía sau cậu trai rồi bắt lấy tia sáng đen. Cùng lúc ấy, tay anh chỉ một cái, một nam thanh niên trong đám đông liền kêu lên thảm thiết, nhảy dựng lên rồi lại ngã lăn xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Anh hờ hững bảo: “Nói tiếp đi”.
Cậu trai nuốt nước bọt: “Kẻ vừa ngã xuống đất ấy đã sai tôi đến đây, bảo rằng nếu tôi có thể hoàn thành chuyện này thì sẽ cho tôi gia nhập môn phái của họ”.
Ngô Bình nhấc thanh niên nằm dưới đất kia lên giữa không trung, tay vỗ một cái, đối phương đã tỉnh táo lại.
Nam thanh niên lộ vẻ hoảng sợ, muốn tự sát nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Ngô Bình túm lấy người nam thanh niên, hỏi chuyện: “Có thể sử dụng bùa chú giỏi như vậy, anh đến từ Thần Chú Môn?”
Thanh niên kia rất sợ hãi, miệng không nghe theo suy nghĩ, lại thành thật trả lời: “Phải. Tôi đến từ Thần Chú Môn”.
Lúc này, nhóm người Lưu Vọng Công hay tin nên đã đến nơi. Vừa nghe người kia bảo rằng đến từ Thần Chú Môn, Lưu Vọng Công liền cười khẩy: “Thục Sơn kiếm phái không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện! Thần Chú Môn đã tìm đến tận cửa, Thục Sơn kiếm phái này không dễ bị bắt nạt đâu!”