Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Thực lực của nó như thế nào? Ta có thể đối phó được không?”

Thần Hắc Thiên: “Thực lực của nó gần đến hạ vị Thiên Tiên. Nếu như ngươi có thể bắt nó đến hiến tế, vậy có thể đổi lấy đồ vật từ chỗ của ta”.

Ngô Bình: “Hạ vị Thiên Tiên, ta đánh không lại”.

Thần Hắc Thiên: “Ta cho ngươi một món bảo bối, ngươi tìm được tượng thần là có thể thu nó vào”.

Ngô Bình hơi dao động: “Ồ, bảo bối gì?”

Trong không gian Hắc Thiên bỗng xuất hiện một chiếc bình cổ dài màu đen, bề mặt bình dày đặc phù văn.

Thần Hắc Thiên: “Đây là bình Luyện Thần, bất kể quỷ thần thế nào cũng có thể thu vào. Bây giờ ta dạy ngươi chú ngữ”.

Thần Hắc Thiên truyền dạy chú ngữ rồi nói: “Nhớ kỹ, năng lượng trong pháp bảo này khổng lồ, tương đương với mười ngôi sao, thời không nơi ngươi không thể thừa nhận. Cho nên thời gian nó rời khỏi không gian Hắc Thiên không được vượt quá mười giây. Trong vòng mười giây nhất định phải thu nó lại, nếu không sẽ khiến cho thời không sụp đổ, thậm chí hủy diệt không gian nơi ngươi ở”.

Ngô Bình trợn to hai mắt: “Lợi hại như vậy!”

Thần Hắc Thiên: “Đây chính là pháp khí Thượng Vị Thiên Tiên, uy lực tất nhiên cực kỳ mạnh mẽ”.

Ngô Bình nói: “Được, ta hiểu rồi!”

Sau đó, anh tiếp tục sắp xếp bảo vật quý giá trong điện đến tận hừng đông.

Buổi sáng Hồng Nhan đưa bữa sáng tới, anh gọi Chu Mi và Lâm Nhu đến cùng ăn.

“Lâm Nhu, có thể dẫn tôi đi miếu Quỷ của Thiên Quỷ Giáo không?”, anh hỏi.

Lâm Nhu nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ: “Đến đó làm gì?”

Ngô Bình: “Chị chỉ cần dẫn đường, chuyện khác không cần quan tâm”.

Lâm Nhu suy nghĩ: “Tôi đã ở vùng núi đó mấy ngày, chỉ cần đến gần là có thể chỉ ra vị trí của miếu Quỷ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi Ngô Ca một chuyến!”

Dưới cái nhìn của anh, muốn đối phó Thiên Quỷ Giáo thì phải rút củi dưới đáy nồi, diệt trừ căn bản của Thiên Quỷ Giáo, cũng chính là Thiên Quỷ kia. Không có Thiên Quỷ, Thiên Quỷ Giáo chỉ là cây không có rễ, nước không có nguồn, cho dù anh không ra tay cũng không duy trì được bao lâu!

Ngô Bình đi chuẩn bị, sau đó anh và Lâm Nhu ngồi máy bay trực thăng đến Ngô Ca. Khoảng cách giữa hai nơi là hơn bảy trăm cây số, bay hơn hai tiếng đã đến rồi, máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngoại ô của một thành phố.

Chuyến này Ngô Bình còn dẫn theo một tín đồ Hắc Thiên Giáo dẫn đường, anh ta khá là quen thuộc Ngô Ca. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên anh ta dẫn Ngô Bình và Lâm Nhu đi mua mấy bộ trang phục của dân địa phương, sau đó đăng ký vào một đoàn du lịch quốc tế.

Dựa vào tin tức Lâm Nhu cung cấp, anh ta khẳng định khoảng cách tuyến đường đoàn du lịch này đi chỉ cách tổng bộ Thiên Quỷ Giáo mười mấy cây số. Đến nơi đó, bọn họ sẽ tách khỏi đoàn du lịch, chạy tới Thiên Quỷ Giáo.

Người dẫn đường Ngô Bình mang tới tên là Vardi, là một chàng trai cường tráng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng Vardi không cao, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đen sì, khá là tuấn tú. Vardi vốn là người Ngô Ca, thời thiếu niên sống ở nông thôn, về sau vào trong thành phố xông xáo, thường xuyên bị người ta bắt nạt.

Sau này, Hắc Thiên Giáo nhìn trúng thiên phú ngôn ngữ của anh ta, đưa anh ta đến trường đọc sách. Chỉ trong ba năm, Vardi thông thạo ngôn ngữ của chín nước, cũng lấy được học vị thạc sĩ ngôn ngữ.


Không thể nghi ngờ, Vardi là người rất thông minh, trên đường đi đều giữ yên lặng, chỉ khi Ngô Bình đặt câu hỏi mới lên tiếng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK