Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người kia: “Người này bảo Hạ Ninh không phải sư phụ của cậu, nghe vẻ đúng thật, mà cậu cũng chưa chết”.

Lam Đế hừ nói: “Ông đã đến rồi thì khỏi cần đi nữa”.

Hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên lập tức lao vào nhau, hai mươi long vệ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ Ngô Bình.

Ngô Bình châm thuốc nói: “Thần Chiếu, rốt cuộc sư phụ của Lam Đế là ai mà lắm người muốn giết thế?”

Thần Chiếu bấy giờ mới xuất hiện cạnh anh, thật ra ông ấy luôn trốn ở một nơi, chỉ khi Ngô Bình triệu tập thì mới xuất hiện.

Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, tôi biết Lam Đế”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, ông biết Lam Đế ư?”

Thần Chiếu đáp: “Từng nghe đến. Sư phụ của Lam Đế là Vạn Tà Chân quân. Số người chết trong tay Vạn Tà Chân quân cũng phải cả nghìn người, mà phần lớn còn là cao thủ”.

Ngô Bình nói: “Vạn Tà Chân quân? Cái tên cũng rất tà”.

Thần Chiếu giải thích: “Thật ra người này nửa chính nửa tà, không thuộc môn phái nào cả, thường hành sự theo ý mình, không phải kẻ ác. Có điều Vạn Tà Chân quân đã tự mở một ‘Động tiên Thiên Tà’, nghe nói có rất nhiều báu vật trong đó, dẫn đến việc nhiều người truy sát ông ta để hỏi ra tung tích của Động tiên Thiên Tà”.

Ngô Bình cảm thán: “Thế thì khó trách ông ta lại giết nhiều người như vậy. Có điều Lam Đế này thật sự không ra gì, dùng thủ đoạn để người khác gánh chịu thay, xấu tính thật”.

Khi họ đang nói chuyện thì cuộc chiến đã phân thắng bại. Một ánh chớp loé lên, đối thủ bỏ chạy, Lam Đế thì bị thương nhẹ và đã quay lại sân thượng.

Lam Đế chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi đã đánh lui kẻ vừa xuất hiện”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đồ vô dụng. Kẻ đó có tu vi kém anh một cảnh giới mà lại chẳng bắt được, còn để mình bị thương”.

Sắc mặt của Lam Đế rất khó coi. Ở Địa Tiên Giới, Lam Đế cũng là một chân nhân khá có tiếng tăm, chẳng ngờ lại bị Ngô Bình nói như thế.

Ngô Bình cũng không muốn nói nhiều với Lam Đế, lập tức cưỡi Nhân Bì trở về đảo Vân Mộng.

Anh đánh một giấc ngay khi về đến nơi, lúc tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng.

Đột nhiên, trong hồ vẳng tới tiếng rồng kêu. Mắt sáng lên, anh lập tức chạy đến bờ hồ.

Lúc này, Hạ Ninh đang đứng bên hồ và nhìn mặt hồ chăm chú.

Cô ấy gật đầu với Ngô Bình, đoạn hỏi: “Thuồng luồng của anh à?”

Ngô Bình nói: “Ừm. Tu vi của chân quân đã vững chắc rồi?”

Hạ Ninh đáp: “Ừ”.


Ngô Bình cười bảo: “Cô đã thành công thức tỉnh, tôi cũng yên tâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK