Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình phát hiện cậu cũng là tu sĩ Luyện Khí bèn hỏi: “Cậu cũng đang tu luyện?”

Đào Thành gật đầu: “Đúng vậy, tôi giống như kiểu trời sinh đã hiểu được tu luyện vậy, thời gian gần đây, từ một người bình thường đã đạt đến Luyện Khí tầng mười”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi với cậu cũng xấp xỉ, xem ra cậu với tôi đúng là có duyên rồi”.

Lúc này giáo viên dạy toán đã đến, bắt đầu huấn luyện hai người về hệ thống cuộc thi toán.

Hết giờ học thì cũng đã là mười giờ tối. Ngô Bình chào Đào Thành rồi cùng Hàn Băng Nghiên về nhà họ Hàn.

Hàn Băng Nghiên vẫn đợi Ngô Bình, hai người cùng ngồi xe về nhà.

Buổi tối nay, Ngô Bình lại tiến hành chữa bệnh cho Hàn Chí Thành. Kết thúc chữa trị, cậu nói: “Chú à, sau này chú có thể sinh hoạt bình thường rồi. Mỗi ngày chỉ cần uống một ít thuốc là được”.

Mấy hôm nay Hàn Chí Thành cảm thấy thân thể đã khỏe hơn nhiều, đầu óc tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, ông ấy cười nói: “Tiểu Bình, cảm ơn cháu nhiều lắm. Hôm nay chú đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói trên phim chụp không còn thấy khối u nữa. Cháu đúng là thần thánh mà! Chú nói chuyện này cho bác sĩ, bác sĩ cũng muốn gặp cháu một lần đấy!”

Ngô Bình cười nói: “Như vậy chứng tỏ chữa trị có hiệu quả đấy ạ”.

Hàn Chí Thành nói: “Tiểu Bình, chú có chuyện này muốn nhờ cháu giúp, cháu xem xem có thể được không”.

Ngô Bình: “Chú cứ nói”.

Hàn Chí Thành: “Chú có một người bạn, làm chức lớn trong tỉnh. Ông ấy bị một loại bệnh không tiện nói ra, không thể để người khác biết. Không biết cháu có thể giúp ông ấy chữa trị không?”

Ngô Bình hỏi: “Là bệnh gì vậy?”

Hàn Chí Thành: “Bắt đầu từ nửa năm trước, trên người ông ấy bắt đầu tỏa ra mùi hôi, đi khám không ít bệnh viện, nhờ vả không ít danh y nhưng đều không trị được. Bởi vì trên người ông ấy có mùi hôi thối, không thể không dùng mùi nước hoa nồng để che đi nhưng người xung quanh vẫn có thể ngửi thấy. Bây giờ, chuyện này đã ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy. Người bạn này của chú buồn bực đến cơm không ăn nước không uống, thậm chí không muốn làm nữa, muốn nghỉ việc ở ẩn”.

Ngô Bình cười nói: “Chú à, có thể khiến chú bận tâm thì địa vị người này trong tỉnh chắc chắn không thấp”.

Hàn Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy xem như là một trong ba người quyền lực nhất tỉnh. Nếu không phải vì chuyện này thì có thể đã là người nắm quyền lớn thứ hai rồi”.

Ngô Bình: “Có thể chữa trị được hay không, cháu phải gặp được người mới biết được. Nhưng cháu đồng ý với chú là sẽ thử xem”.

Hàn Chí Thành vui mừng: “Vậy thì tốt qua. Ngày mai chú sẽ báo cho ông ấy, bảo ông ấy có thời gian thì đến Trung Châu một chuyến”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Trò chuyện một lúc, Ngô Bình nói: “Chú à, cháu nhớ là chú từng nói, hiện tại đang bắt tay vào công trình tòa thị chính?”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Nhưng chuyện này phải dựa vào quan hệ, tìm mạng lưới. Mỗi người một nhiệm vụ, muốn chen vào được cũng quá khó, chú vẫn còn đang nghĩ cách”.

Ngô Bình: “Có lẽ cháu có thể giúp được chú”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK