Khâm Thiên Giám là người đầu tiên phát hiện ra, vội vàng chạy đi bẩm báo: “Thưa Hoàng hậu điện hạ, có một tảng thiên thạch khổng lồ rơi xuống. Xin hãy phái cao thủ tới phá hủy nó!”
Đường Tử Di biết chuyện này nghiêm trọng thế nào. Một khi tảng thiên thạch rơi xuống thành phố thì vô số người vô tội sẽ phải bỏ mạng.
“Tử Di, em đừng lo, để anh đi giải quyết”, bỗng cô ấy nghe thấy giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, cô ấy lập tức yên tâm hơn hẳn. Cô ấy bèn tuyên bố: “Không cần lo sợ, đã có người đi xử lý rồi”.
Một tia sáng màu tím vọt ra khỏi đế quốc Thiên Võ, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ có đường kính chừng mười nghìn mét. Bàn tay ấy giơ lên để bắt lấy tảng thiên thạch. Khối lượng của nó cực kỳ nặng, lại còn tràn ngập lực hỗn loạn. Nhưng khi nó tiếp xúc với bàn tay khổng lồ màu tím kia, tốc độ rơi khủng khiếp lập tức giảm xuống, ngọn lửa bùng cháy xung quanh nó cũng biến mất theo.
Khi tất cả mọi người đều đang há hốc mồm vì kinh ngạc, bàn tay màu tím và tảng thiên thạch kia đều đã biến mất. Bọn họ không hề hay biết tảng thiên thạch khổng lồ đã bị Ngô Bình thu vào trong Động Thiên.
Thanh Minh lên tiếng: “Lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch này đủ để anh tu luyện rồi đấy”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Xem ra tôi có thể đạt tới cảnh giới Đoạt Thiên trước khi đại tai họa giáng xuống”.
Thanh Minh đáp: “Tốt nhất là như vậy”.
Ngô Bình đang định hấp thụ lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch khổng lồ kia thì cùng lúc đó, trên bầu trời đế quốc Thiên Võ xuất hiện một vệt đen giữa thời không vặn vẹo! Một đôi tay đen sì vươn ra xé toạch vệt đen kia thành một cái lỗ đen to lớn.
Tiếp đó là một cái đầu lâu đen ngòm thò ra rống vang trời khiến không gian chấn động. Một vài nhà cửa không kiên cố thi nhau đổ sụp.
Một đám cao thủ kéo nhau xuất hiện ở cách đó xa xa, có cả Thần tộc, Bán Thần, có Yêu tộc, có thú hoang biến hóa thành người. Lúc này trông bọn họ đều rất bình thản.
“Thiên Ma xuất hiện, xem ra đại tai họa sắp tới rồi”, một vị Thần tộc nói: “Chỉ là không ngờ những sinh vật đáng sợ ấy lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như đại lục Côn Luân đầu tiên”.
Một tu sĩ Nhân tộc chất vấn: “Cần gì phải diễn? Không phải đám Thiên Ma này là do Thần tộc các người cố tình dẫn dụ đến sao?”
Thần tộc kia đáp: “Có phải hay không thì khác gì? Đại tai họa giáng xuống thì sớm muộn gì cũng có sinh linh diệt vong’.
“Không phải mỗi lần Nhân tộc gặp nạn đều có người đứng ra chống đỡ sao?”, một Yêu tộc cất giọng mỉa mai nhìn về phía cao thủ Nhân tộc kia.
Cao thủ Nhân tộc thản nhiên đáp: “Ta đã là Thần Tiên, không còn là Nhân tộc nữa”.
Rõ ràng những cao thủ này định khoanh tay đứng nhìn, cho dù người ở đại lục Côn Luân chết sạch cũng không liên quan tới bọn họ.
Dân chúng vô cùng hoảng loạn. Không chỉ người dân trong đế quốc Thiên Võ mà toàn bộ tu sĩ trên đại lục Côn Luân đều đang run rẩy. Thiên Ma tỏa ra sức mạnh khủng khiếp khiến bọn họ sợ hãi. Đáng sợ hơn chính là cùng với sự xuất hiện của Thiên Ma, giữa đất trời còn xuất hiện thêm một luồng lực hỗn loạn ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người.
“Trời ơi, sắp tận thế rồi sao? Ai đến cứu chúng tôi với!”
Trên đại lục có một nhóm người theo Thánh Thiên Giáo. Bấy giờ, tất cả các tín đồ đều đang thành kính cầu nguyện, hy vọng Thánh Thiên có thể bảo vệ bọn họ, bảo vệ đại lục Côn Luân.
Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra lỗ đen kia. Đằng sau đó có không biết bao nhiêu sinh linh khủng bố được Thần tộc gọi là Thiên Ma!