Bước đầu tiên, anh cần luyện chế một loại đan dược tên là Đại Tráng Thần Đan, hơn nữa cần luyện chế rất nhiều, nhưng dược liệu cần thiết cho Đại Tráng Thần Đan vẫn còn thiếu vài vị thuốc.
Trong sách thuốc không có thuốc anh cần, Thái Chân Môn cũng không có. Anh cấp bách muốn luyện chế đan này, suy nghĩ một lúc anh quyết định đến Thiên Khanh.
Lần trước anh lấy được không ít linh dược ở Thiên Khanh, lần này lại đến đó có lẽ có thể gặp được dược liệu anh cần.
Thế là anh chuẩn bị đến Thiên Khanh lần nữa.
Khi Ngô Bình đến Thiên Khanh vẫn giống như lần trước, anh nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang ở rìa sắp vào trong Thiên Khanh. Các tu sĩ này bình thường chỉ dám quanh quẩn ở vị trí trên một nghìn mét, xuống dưới nữa thì quá nguy hiểm nên bình thường họ không dám đặt chân xuống dưới quá sâu. Thế nhưng đồ càng tốt thì ẩn mình càng sâu nên cũng có không ít cường giả đi xuống sâu mấy ngàn mét tìm cơ duyên.
Anh đang định đi vào Thiên Khanh thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi vang lên giữa không trung: “Công tử”.
Ngô Bình ngẩng đầu lên nhìn, một tia sáng rơi xuống, hiện ra một người phụ nữ xinh đẹp, chính là Ninh Chức Tuyết lần trước đã giữ Trái tim thiên địa ở chỗ anh.
Nhìn thấy Ninh Chức Tuyết, Ngô Bình cảm thấy hơi chột dạ. Lúc tu luyện anh đã vô tình luyện hóa Trái tim thiên địa vào trong Bí Thái, không biết giải thích với cô ấy thế nào.
Khác với lần trước là Ninh Chức Tuyết không còn ăn mặc như đạo cô nữa mà mặc một bộ váy màu xanh, vô cùng xinh đẹp.
“Tiên tử Ninh, cô lại đến Thiên Khanh sao?’, anh mỉm cười chào.
Ninh Chức Tuyết khẽ thở dài nói: “Thật ra tôi đến tìm công tử nhưng đến đây mấy lần mà công tử lại không có ở đây. Lúc nãy tôi đến Thái Chân Môn, vị Hắc Tướng đó nói với tôi anh đã đến Thiên Khang”.
Ngô Bình: “Tiên tử Ninh đến tìm tôi mấy lần có phải gặp chuyện gì không?”, anh lo Ninh Chức tuyết đến đòi lại Trái tim thiên địa.
Ninh Chức Tuyết hơi ngượng, vò góc áo nói: “Tôi đã đưa Tam Cửu Thủy Hỏa Đan lần trước cho sư bá, sư bá nói tình trạng của tôi vẫn chưa nghiêm trọng bèn không chia cho em gái tôi”.
Ngô Bình trợn mắt: “Chẳng phải trước đó tôi đưa riêng cho cô hai viên sao?”
Ninh Chức Tuyết cảm thấy uất ức: “Tôi cảm thấy khó xử khi thấy sư bá phân phát đan dược, có vài sư tỷ chưa được chia dược bèn lấy ra một viên, thế là sư bá hỏi tôi còn nữa không, tôi không dám nói dối nên đã đưa hết rồi”.
Ngô Bình không nói nên lời, cô này đúng là một người ngu ngốc, anh lại hỏi: “Nhưng dù thế nào, mấy viên đan dược đó cũng là do cô đem về, sư bá của cô không chịu chia cho em cô một viên à?”
Ninh Chức Tuyết cười khổ: “Sư bá nói cũng có lý, dù sao vấn đề em tôi gặp phải hiện giờ không nghiêm trọng bằng các sư tỷ khác”.
Ngô Bình cười mỉa: “Tiên tử Ninh à, vị sư bá này của cô không phải nhân phẩm có vấn đề thì đang cố ý nhằm vào chị em cô đấy”.
Ninh Chức Tuyết cúi đầu, cô ấy không ngốc, dĩ nhiên cũng biết rõ điều này.
Ngô Bình thấy cô ấy hơi buồn bực bèn an ủi: “Tiên tử Ninh, không sao đâu, quay về tôi sẽ luyện chế thêm một lò nữa cho cô”.
Mắt Ninh Chức Tuyết ngân ngấn nước, vô cùng biết ơn Ngô Bình, cô ấy thấp giọng nói: “Công tử, tôi không biết nên báo đáp anh thế nào”.
Ngô Bình bật cười: “Chúng ta là bạn mà, có gì mà cảm ơn này kia chứ. À phải rồi, tôi đang định vào Thiên Khanh, hay là chúng ta đi cùng nhé?”
Ninh Chức Tuyết gật đầu, cười nói: “Được”.