Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Chỉ Như vẫn chưa đến, Ngô Bình lấy ấn nhỏ kia ra nghiên cứu. Theo kinh nghiệm của cậu, ấn nhỏ này có lẽ là một loại pháp khí trấn áp, nhưng tác dụng cụ thể thế nào thì cậu vẫn không hiểu rõ lắm.

Bỗng nhiên, ánh mắt cậu chợt lạnh, mau chóng cất ấn nhỏ.

Mấy phút sau, có người đi lên nhà trúc, ngồi đối diện cậu.

Ngô Bình biết người mới đến này, đây là một ông lão, chính là trưởng lão của Thiên Trần Giáo kia, Minh Duệ.

Mới đầu, Minh Duệ mời cậu gia nhập Thiên Trần Giáo, còn nói bảy ngày sau lại đến gặp cậu. Nhưng không biết tại sao, đến tận bây giờ cậu mới gặp lại ông ta.

Ngô Bình cười nói: “Minh trưởng lão tìm tôi có chuyện?”

Minh Duệ không khách khí nâng ly trên bàn, rót cho mình một ly nước rồi nói: “Lúc trước trông giáo có xảy ra vài chuyện, tôi quay về xử lý, mãi đến hôm qua mới quay về thế tục, để cậu đợi lâu rồi!”

Ngô Bình: “Minh trưởng lão, tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông, sợ rằng không thể gia nhập vào quý giáo rồi”.

Minh Duệ cười ha ha: “Chỉ là Liên Sơn Tông mà thôi, không đáng nhắc đến! Tôi nghe nói cậu còn lĩnh ngộ được cả chuông Thái Thượng, tư chất như vậy thì nên đến Thiên Trần Giáo tôi phát triển. Liên Sơn Tông đối với cậu mà nói, chỉ là một cái hồ cạn nước, không nuôi nổi một con rồng như cậu!”

Ngô Bình bèn lấy ngọc phù hình kiếm ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: “Tôi từ chối Minh trưởng lão, còn có nguyên nhân khác”.

Nhìn thấy ngọc phù hình kiếm, Minh Duệ ngây người, lầm bầm nói: “Chí Tôn Kiếm Đường?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được thứ trên vách tường có khắc tranh, nên bây giờ đã là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường rồi”.

So với Chí Tôn Kiếm Đường, quả thực Thiên Trần Giáo không là gì cả, Minh Duệ bỗng chốc không biết phải nói gì, ông ta thở dài, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Thiên Trần Giáo không thể có được cậu, đúng là tổn thất lớn!”

Ngô Bình: “Thiên hạ có vô số nhân tài, Thiên Trần Giáo nhất định có thể tìm được đệ tử xuất sắc hơn”.

Minh Duệ rất thất vọng, ông ta suy nghĩ rất lâu, nói với Ngô Bình: “Thiên Trần Giáo không dám giành đệ tử với Chí Tôn Kiếm Đường, nhưng Thiên Trần Giáo mỹ nữ như mây, cậu có thể chọn vài người làm đạo lữ. Như vậy thì ai cũng vui mừng!”

Ngô Bình cũng không biết nói gì hơn, nghiêm mặt nói: “Minh trưởng lão, làm như vậy không tốt lắm đâu?”

Minh Duệ lấy ra một quyển sách ảnh từ trong ngực, cười nói: “Đây là bốn nữ đệ tử xinh đẹp nhất Thiên Trần Giáo tôi hiện tại, cậu cứ xem trước”.

Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy sách ảnh, vốn chỉ định lướt xem qua rồi trả lại cho đối phương, nhưng vừa nhìn thì bất giác cậu đã sững người. Chỉ thấy một cô gái yêu kiều như hoa bên trên, thanh thuần động lòng người, chính là một trong thập đại mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ!

Thấy Ngô Bình nhìn hình ảnh mỹ nữ đến ngây ngốc, Minh Duệ rất vui mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn! Cô gái này tên Tsukishi Sakura, chính là đệ nhất mỹ nhân trong ba nghìn năm nay của Thiên Trần Giáo tôi!”

Ngô Bình: “Cô ấy là người Đông Doanh?”

Minh Duệ cười nói: “Cũng không phải. Nguồn gốc Đông Doanh có liên quan đến một thần quốc ở Tiên Giới, Tsukishi Sakura là hoàng tộc trong thần quốc”.

Vốn Ngô Bình không có ý định đồng ý, nhưng cô gái này lại là người trong Mỹ Nhân Đồ, đương nhiên cậu cũng một tiếp xúc thử, xem xem Mỹ Nhân Đồ là thật hay giả.

Suy nghĩ một lát, cậu nói: “Có cơ hội, tôi muốn gặp mặt với cô gái Tsukishi này một lần”.

Minh Duệ cười nói: “Đương nhiên! Tôi sẽ bảo Tsukishi Sakura đến giới thế tục một chuyến để gặp cậu”.

Ngô Bình: “Vất vả rồi”.

Minh Duệ đạt được mục đích, vui mừng rời khỏi.

Minh Duệ đi không bao lâu thì Lam Chỉ Ngư đã đến.

“Chị Chỉ Ngư”. Ngô Bình đứng đậy kéo ghế cho cô ta.

Lam Chỉ Ngư cười nói: “Đợi lâu chưa?”

“Không có, tôi cũng vừa đến”. Ngô Bình đưa thực đơn qua: “Gọi món trước đi”.

Lam Chỉ Ngư gọi hai món, sau đó Ngô Bình lại gọi thêm mấy món, rồi bảo nhân viên bắt đầu lên món.

Lúc đợi thức ăn, Lam Chỉ Ngư nhìn cậu hỏi: “Tôi nghe nói, có người lĩnh ngộ được vách kiếm, lấy đi Thất Tinh Long Uyên Kiếm, người đó không phải là cậu đấy chứ?”

Ngô Bình cười ha ha: “Chị Chỉ Ngư đúng là tin tức nhanh nhạy, chuyện mới xảy ra mà chị đã biết ngay rồi”.

Lam Chỉ Ngư cảm khái nói: “Vách kiếm đã nhiều năm chưa có ai lĩnh ngộ được, mà cậu lại lợi dụng nó rút ra được kiếm Thất Tinh Long Uyên, lợi hại!”

Ngô Bình: “Chị Chỉ Ngư hẹn tôi ăn cơm, có phải có chuyện muốn nói không?”

Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Vốn dĩ, tối nay tôi muốn nói với cậu về chuyện của học viện quân sự. Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết rồi”.

Ngô Bình ngây người: “Tại sao lại không cần thiết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK