Cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì nguyên thần của Ngô Bình đã kéo linh hồn sơ sinh của cô ấy về Âm Dương Thiên Cung. Nguyên thần không nói gì đã ôm chặt linh hồn sơ sinh của Tử Phi. Kiểu tiếp xúc linh hồn này còn nhanh hơn tiếp xúc cơ thể gấp nghìn lần, cả hai người đều bất giác "ưm" lên một tiếng.
Liễu Y Y không phát hiện ra, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Ngô Bình không trả lời, anh chỉ nhắm mắt lại nói: "Y Y, em về vịnh Bạch Long bảo bọn họ dọn dẹp nhà cửa đi".
"Vâng", Liễu Y Y đẩy cửa đi ra ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Phi mở to, run run hỏi: "Anh... muốn làm gì?", lúc nói chuyện, cô ấy không ngừng lùi về sau, cơ thể có phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Ngô Bình rất gượng: "Xin lỗi nhé, bây giờ tôi không thể khống chế được nguyên thần, vừa hay linh hồn sơ sinh của cô rất quyến rũ, thế nên..."
"Ưm!"
Tử Phi chợt cắn môi, nhào lên người Ngô Bình. Tiếp xúc linh hồn mà không có tiếp xúc thân thể thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ. Tử Phi bây giờ cũng không nghĩ được nhiều, bất chấp tất cả nhào vào lòng Ngô Bình.
Trong Âm Dương Thiên Cung, nguyên thần và linh hồn sơ sinh dường như hoà quyện làm một, thần hồn cộng hưởng, sau đó đã xảy ra một biến hoá kỳ diệu, nguyên thần của Ngô Bình bỗng có được những thứ có ích nhất trong linh hồn sơ sinh của Tử Phi. Đương nhiên, linh hồn sơ sinh của Tử Phi cũng có được những gì ưu tú của nguyên thần Ngô Bình.
Hơn hai tiếng sau, trời đã tối hẳn, nguyên thần và linh hồn sơ sinh mới tách ra. Sau đó, thân thể hai người cũng tách ra.
Hai người nhìn nhau một cái, Tử Phi lặng lẽ đi tắm, tắm rửa sạch sẽ mới ra ngoài. Lúc cô ấy bước ra, Ngô Bình đang ngồi trên sofa hút thuốc, vẻ mặt kỳ quái.
Tử Phi nhìn anh chằm chằm: "Gan của anh không nhỏ đâu, dám ức hiếp nữ đệ tử của Thiên Đạo Môn".
Ngô Bình liếc mắt: "Em thôi đi, vừa nãy em rên muốn bể cái nhà đấy".
Tử Phi tức lồng lộn: "Anh còn nói nữa!"
Ngô Bình cười nói: "Việc này cho thấy anh với em có duyên, hơn nữa cả anh và em đều thu được lợi ích rất lớn".
Tử Phi khẽ than: "Lúc mười lăm tuổi, sư phụ đã định hôn cho em, giờ thì hay rồi, em không thể gả cho người kia được nữa. Gia tộc của người kia cũng sẽ nổi trận lôi đình, Ngô Bình, anh có thể chịu được lửa giận của bọn họ không?"
Ngô Bình cười khổ, anh không ngờ Tử Phi đã được định hôn, anh hỏi: "Bên kia là ai?"
Tử Phi: "Đối phương là thiên kiêu của Thiên Đạo Môn, bố của anh ta là một trong tám trưởng lão chủ chốt, địa vị rất cao. Đúng rồi, anh ta tên là Âu Chiến, là quái vật đứng thứ ba mươi bảy trên bảng Tiên Tôn".
Ngô Bình: "Nói vậy là anh đã phá hỏng chuyện tốt của em rồi. Vốn dĩ em có thể gả cho thiên kiêu, bây giờ lại phải đi theo một bác sĩ quèn như anh".
Tử Phi khẽ cười: "Bác sĩ quèn cũng tốt lắm mà. Gia tộc của anh ta thế lực quá lớn, em qua đó cũng chỉ là công cụ sinh con mà thôi. Thiên kiêu như Âu Chiến thiếu gì phụ nữ, hơn nữa người này cực kỳ lãnh khốc vô tình, em không hề muốn làm người phụ nữ của anh ta".
Ngô Bình nghe ra được ý trong lời của cô ấy: "Sao lại nói là công cụ sinh con?"
Tử Phi trừng Ngô Bình một cái: "Lẽ nào anh không cảm nhận được à? Em là "thể chất Vô Cấu", bất kỳ người đàn ông nào có được cơ thể em đều sẽ như được thay da đổi thịt. Hơn nữa, con cái em sinh ra sẽ có tố chất hơn hẳn bố của nó. Thế nên nhà họ Âu muốn em sinh con cho nhà họ, sinh càng nhiều càng tốt. Nhưng thể chất Vô Cấu mỗi lần sinh một đứa con là như mất đi nửa cái mạng".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy, xem ra em sợ sinh con".
"Nếu anh thích, em có thể sinh cho anh một đứa", Tử Phi nói.
Ngô Bình vội đổi chủ để: "Chẳng phải sắp tới có đại hội Tiên Truyền sao? Anh sẽ vào Thiên Đạo Môn, tới lúc đó sẽ quang minh chính đại cưới em".