Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có bốn cảnh giới trong ý nghĩa Thiên Tượng. Đó là cảnh giới Tượng Hình, cảnh giới Vạn Tượng, cảnh giới Thần Tượng và cảnh giới Thiên Tượng.

Cảnh giới Thần Tượng cũng chia thành ba cấp nhỏ, có chút tương đồng với Thần Lực Kinh mà anh tu luyện. Cho nên, Ngô Bình lĩnh ngộ rất nhanh. Chưa tới nửa giờ, anh đã đạt tới mức độ viên mãn cảnh giới này.

Thần Tượng là một loại năng lực học hỏi, có thể nhanh chóng khắc ghi đối tượng cần học tập trong động tiên rồi từ từ nghiên cứu.

Lĩnh ngộ được cảnh giới thứ ba, anh tiếp tục với cảnh giới thứ tư là Thiên Tượng. Các cảnh giới trước thực chất đều là bước tạo tiền đề cho cảnh giới Thiên Tượng.

Thiên Tượng là chỉ sự mô phỏng, lĩnh ngộ, thậm chí là định hình và phá hủy Đại Đạo. Đây đương nhiên là một cảnh giới cực khó bởi nó liên quan đến trật tự của Đại Đạo.

Cũng may là Ngô Bình có thể mượn sức mạnh nghịch thiên của Thần Lực Kinh giúp anh miễn cưỡng lĩnh ngộ được cảnh giới này. Nhiều giờ sau, anh đã hoàn toàn nắm được ý nghĩa Thiên Tượng!

Sau khi lĩnh ngộ xong, tâm trạng anh rất tốt, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài Kiếm Cung, ông cụ gác cửa cười nói: "Chúc mừng cậu".

Công Tôn Vũ Thanh cũng ở đó. Ông ta nói: "Nếu môn chủ biết được chuyện này chắc chắn sẽ vui lắm".

Ngô Bình: "Tôi còn có ý nghĩa Âm Dương chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được. Đợi tôi suy ngẫm thêm rồi sẽ tới hai Kiếm Cung còn lại".

Ngô Bình còn có việc nên chỉ chuyện trò thêm vài câu rồi rời Kiếm Cung để về đại lục Hồng Hoang.

Khi anh về đến phủ Ngô Vương thì đã là sáng sớm hôm sau. Ba anh em chuẩn bị một lát rồi đi về phía biển Tinh Túc

Biển Tinh Túc là một trong những nơi nguy hiểm nhất ở đại lục Hồng Hoang, vì thế có rất ít người dám đến đây tìm tòi, nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu vạn vật thì chắc Ngô Bình cũng không theo đến.

Biển Tinh Túc là một đầm lầy đầy cát đá và đống hoang tàn, bên dưới còn chôn dấu không biết bao nhiêu câu chuyện xưa cũ, nhìn từ xa, nơi này đã bị sương mù che phủ, người bình thường sẽ không thể nhìn thấy gì được.

Chu Nguyên Thông đứng bên ngoài biển Tinh Túc rồi hỏi: “Nhị đệ, sao chú chắc là có đồ kỷ nguyên ở đây?”

Đinh Mặc: “Lần trước em đã đi vào trong một đoạn, sau đó đã có phát hiện từ trong các dấu vết. Đại ca, tam đệ, lần này chúng ta đến thử vận may thôi, thành công thì tốt, mà thất bại cũng chẳng sao, coi như dạo chơi”.

Đúng lúc này, Ngô Bình nhìn thấy một nhóm người khác cũng đang đáp xuống ở gần đó, họ có bốn người, tu vi của ai cũng cao, hai Chân Tiên, hai Hư Tiên.

Bốn người đó cũng đã nhìn thấy nhóm Ngô Bình, nhưng họ không có thái độ gì, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó đi thẳng vào biển Tinh Túc.

Ngô Bình: “Xem ra cũng có không ít người vào đây tìm tòi”.

Đinh Mặc: “Bình thường mà, có nhiều người làm nghề giống anh lắm”.

Ngô Bình không vội vào trong ngay mà hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, anh có biết ai thừa kế văn minh kỷ nguyên không?”


Chu Nguyên Thông: “Nhiều người lắm, nhưng hầu như là Thần tộc và Yêu tộc, chứ kho báu kỷ nguyên mà Nhân tộc mở được thì ít”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK