Từ Quý Phi ảo não: “Chú có biết Trác Khang phải nhờ bạn hái từ mười mấy cây trà 300 tuổi không, có tiền cũng không mua nổi đâu. Anh chỉ có mấy lạng thôi, định tặng cả cho chú đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh ba, anh định xin gì Đông Phật tiên sinh?”
Từ Quý Phi: “Chú đã truyền cho anh cách hít thở thượng thừa, anh muốn xin thêm một môn công pháp nữa. Vì công pháp hiện tại của anh không hợp với cách hít thở mới”.
“Đông Phật tiên sinh có nhiều công pháp lắm à?”
Từ Quý Phi: “Ờ!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đông Phật tiên sinh đã bước tới gần, vừa thấy ông ấy ở phía xa, mà chớp mắt một cái, ông ấy đã đến gần rồi.
Từ Quý Phi vội bước lên đón: “Vãn bối Từ Quý Phi bái kiến tiên sinh!”
Từ Quý Phi vô cùng kính cẩn, hai tay gần như chạm đất.
Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh báo tin hay không?
Ngô Bình cười lớn nói: “Tiên sinh, đây là anh ba của tôi”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng rồi phất tay áo, Từ Quý Phi lập tức đứng thẳng dậy.
Ông ấy bình thản nói: “Đám nít nhít các người phiền phức thật đấy”.
Với Kiều Bộ Tiên mà nói thì tầm tuổi như Từ Quý Phi cũng chỉ là nít nhít thôi, Ngô Bình và Đường Tử Di nghe thấy cách gọi ấy thì đều phì cười.
Từ Quý Phi không dám cười, mà đi theo Kiều Bộ Tiên vào phòng khách.
Ngô Bình cười hỏi: “Hồng Lăng đang luyện công ạ?”
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Đúng là có cốt cách thần tiên có khác, học đến đâu biết đến đấy”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng còn ít tuổi, chờ cô bé lớn thêm thì sẽ còn giỏi hơn nữa”.
Kiều Bộ Tiên tò mò nhìn anh rồi hỏi: “Cậu cũng biết nhiều thứ lắm, đúng vậy! Thêm nửa năm nữa là Hồng Lăng sẽ có sự thay đổi lớn. Vì thế, bây giờ tôi chỉ truyền cho cô bé một chút công phu toạ thiền thôi”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng được bái tiên sinh làm sư phụ chính là điều may mắn của cô ấy”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng: “Thế này đi, tôi phải đi trước đây. Nửa năm nữa, tôi sẽ quay lại gặp Hồng Lăng, trong thời gian này nhờ cậu để mắt đến cô bé nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh yên tâm, Hồng Lăng là em gái tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến cô bé”.