Thanh Ngưu suy nghĩ rồi đáp: “Sức mạnh cấm kỵ hòa cùng sức mạnh trận pháp, còn có cả sức mạnh tiên đạo bên trong”.
“Sức mạnh mà anh nói ở đâu?”, Ngô Bình không hề cảm nhận thấy nên liền hỏi.
Thanh Ngưu nhìn xuống đất, nói: “Cả ngọn núi đất đều có”.
Ngô Bình ngây ra, nói vậy thì núi đất vốn là Thần Cơ sao?
Cậu lập tức dùng tay quỷ, khởi động sức mạnh Cửu Cung Thiên Cơ. Trong đầu cậu liền xuất hiện một số thông tin, mặt cậu biến sắc, cậu nói: “Thì ra là vậy”.
Thanh Ngưu hỏi: “Công tử đã phát hiện được gì?”
Ngô Bình: “Thần Cơ có đặc tính của thực vật, nó được trồng ở đây, hấp thụ một số sức mạnh thần bí trong đất và không ngừng phát triển. Cùng lúc đó, nó còn giấu khí tức của mình, vì vậy nhiều năm qua không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó”.
“Ầm”.
Cậu vừa dứt lời thì liền có khói vàng bốc lên xung quanh, bao trùm lấy ba người họ.
Trong làn khói, da của Ôn Nại Lương lập tức tan chảy, anh ta chỉ kịp thét lên đau đớn rồi lập tức bị biến thành vũng máu trong làn khói vàng.
Xung quanh Ngô Bình xuất hiện tấm chắn mặt quỷ tứ diện, chặn khói vàng bên ngoài.
Thanh Ngưu cứ thế đứng giữa làn khỏi mà chẳng hề hấn gì.
“Nó có trí tuệ, phát hiện chúng ta nhìn ra được cơ mật nên muốn giết chúng ta diệt khẩu”. Thanh Ngưu bình thản nói với vẻ không có gì bất ngờ.
Ngô Bình: “E rằng nó chính là hóa thân của Thần Cơ Tử”.
Thanh Ngưu: “Nó rất mạnh, đáng tiếc gặp phải công tử, kỹ thuật của công tử đủ để luyện hóa nó”.
Chính vào lúc đó, mèo đen lại xuất hiện, nó đứng trên vai Ngô Bình, nheo mắt nhìn xuống đất. Một lát sau, mèo đen nói: “Công tử, chắc người này là tu sĩ tiên đạo, giỏi bày trận pháp nên mới hấp thụ sức mạnh cấm kỵ, tạo ra thứ như thế này. Hiện tại thứ này vẫn còn đang trong trạng thái tu hành nửa tỉnh nửa mê, sức mạnh mà nó có thể phát huy chỉ được một phần trăm, tôi thấy nó vẫn chưa chính thức hóa trứng, công tử nên nhân cơ hội luyện hóa bảo vật này đi”.
Ngô Bình cười nói: “Ngay cả anh cũng nói nó là đồ tốt, vậy thì tôi thử xem”.
Vừa dứt lời, cậu xoa hai tay với nhau, đại trận hóa cấm vận chuyển, một luồng sức mạnh cực lớn liên tục đi vào cơ thể cậu qua hai chân.
Sức mạnh này vừa vào cơ thể cậu đã bị đại trận hóa cấm Cửu Dương luyện hóa, trở thành sức mạnh có thể bị cậu khống chế.
Cậu cảm thấy sức mạnh này không đơn thuần là sức mạnh cấm kỵ, mà còn có sức mạnh trận pháp.
Lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội, thảm thực vật và bùn đất lăn xuống núi, lộ ra thai thể màu vàng bên dưới, một vật thể hình bầu dục cực lớn.
Trên bề mặt của vật thể hình bầu dục này có rất nhiều phù văn bí ẩn, phần dưới của nó có vô số rễ màu vàng đâm vào lòng đất, hấp thụ chất dinh dưỡng để sinh trưởng.
Rất nhanh, tất cả cát bụi đều bị rung chuyển, Ngô Bình và Ngưu Thanh đứng trên bề mặt của quả trứng vàng trơn bóng. Lúc này cậu mới có thể cảm nhận được có một sinh vật rất mạnh đang hình thành trong quả trứng vàng khổng lồ này.
“Công tử nhanh chóng luyện hóa đi”.
Ngô Bình lập tức ra sức sử dụng đại trận hóa cấm, hấp thu nhiều sức mạnh hơn, đồng thời cũng đưa sức mạnh mà cậu luyện hóa về lại quả trứng.
Xung quanh dày đặc sương mù, người bên ngoài không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra ở đây, thỉnh thoảng có vài người dân địa phương đi ngang qua phát hiện ngọn núi bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng họ cũng chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi.
Sau khoảng một giờ, toàn bộ sức mạnh trong quả trứng vàng đã được đại trận hóa cấm Cửu Dương của Ngô Bình luyện hóa, nói cách khác, bây giờ năng lượng trong quả trứng vàng đã bị Ngô Bình khống chế.
“Công tử, nhỏ máu”, mèo đen nói: “Cứ như thế một khi vật thể trong quả trứng xuất thế thì sẽ nhận công tử là bố mẹ”.
Ngô Bình sửng sốt: “Nhất định phải nhỏ máu vào sao?”
Mèo đen: “Làm thế sẽ dễ kiểm soát vật này. Nếu không nhỏ máu vào, sau khi nó lớn mạnh chắc chắn sẽ thử chống đối”.
Ngô Bình gật đầu, lập tức cắn ngón tay nhỏ vài giọt máu lên quả trứng vàng, máu rơi xuống bề mặt vỏ trứng, lập tức in dấu lên tạo thành vài hình thù bí ẩn.
Quả trứng vàng bỗng rung lên, giữa Ngô Bình và nó có một loại cảm giác huyết mạch tương thông, đồng thời một tia thần niệm truyền ra từ trong quả trứng vàng.
“Bố”.
Ngô Bình run lên, do dự hồi lâu mới đáp lại nói: “Bây giờ con thấy ổn không?”
Trứng: “Bố, con đói quá. Năng lượng ở đây bị con hấp thu hết rồi, con đã đói đến mức ngủ ở đây mấy ngàn năm”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy con cần hấp thu năng lượng thế nào?”
Trứng: “Linh mạch Đại Địa, linh dược cấp mười hai trở lên đều được”.
Ngô Bình nhíu mày, linh dược cấp mười hai, chẳng phải rất đắt sao?
Cậu chỉ đành nói: “Sau này bố tìm cho con, bây giờ con có thể nhỏ lại một chút được không?”
Trứng: “Được ạ”.