Kết quả là uống Tiên Lộ xong, ban đầu mọi người đều thấy khó chịu, nhưng loáng cái đã bình thường trở lại. Không lâu sau, họ đều có sự thay đổi, người tăng nguyên khí, người tăng lực tinh thần, còn có người mở được huyết mạch hay thậm chí là có thiên bẩm.
Cuối cùng trong số 100 người thử thuốc đã có 36 người có sự chuyển biến tốt, có 21 người trong số đó đã đủ tư cách tu hành và gia nhập các môn phái nhỏ. 15 người còn lại thì có năm người có tư chất khá, số còn lại thì có thể gia nhập môn phái tầm trung.
64 người kia tuy không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng thể chất cũng đã mạnh hơn.
Ngô Bình rất hài lòng nên đã mua thật nhiều dược liệu, để sản xuất Tiên Lộ với số lượng lớn.
Sau đó, Ngô Bình đến công trường, công trường đã dừng hoạt động một thời gian nhưng thiết bị vẫn có thể sử dụng được. Anh gọi một số nhân viên kỹ thuật đến, giúp mình dùng những thiết bị này luyện tiên lộ.
Công nghệ luyện tiên lộ rất phức tạp, anh vừa làm vừa điều chỉnh, quá trình này kéo dài tới khi trận đấu nhóm của đại hội Tiên Truyền diễn ra.
Trước khi trời sáng, thiết bị gần như đã được điều chỉnh xong, anh cho công nhân thử sản xuất trước còn anh thì quay về đại hội Tiên Truyền.
Lúc anh quay về nhà, Tử Phi đã đứng đó chờ. Cô ấy cười nói: “Em đã lấy số giúp anh, số của anh là số mười hai, được xếp vào nhóm thứ sáu, nhóm của các anh có bốn mươi bảy người”.
Ngô Bình: “Không phải mỗi nhóm có ba mươi người sao?”
Tử Phi: “Có nhiều người qua được vòng tuyển chọn nên số người tham gia tăng lên, bây giờ mỗi nhóm đều có bốn mươi, năm mươi người”.
Tử Phi nhanh chóng dắt Ngô Bình đến một quảng trường, xung quanh quảng trường là tường bao, chiếm diện tích tầm mười mẫu. Tiếp đó, bốn mươi bảy người của nhóm thứ sáu sẽ vào trong khu vực tường vây, khi bắt đầu tính giờ, họ sẽ phải tấn công nhau cho đến khi số người còn sót lại trong quảng trường không quá năm.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đào thải kiểu đó rất dễ có chuyện không hay xảy ra”.
Tử Phi: “Đương nhiên rồi. Trước đây luôn có người có tư chất tốt bị đánh chết ở vòng loại. Có điều, chuyện này cũng khó tránh mà, nếu bị người ta đánh chết thì chứng tỏ không may thôi. Người không may mắn thì không có tư cách gia nhập Thiên Đạo môn được”.
Ngô Bình: “Bốn mươi bảy người mà chỉ chừa năm người, bốn mươi hai người còn lại không chết cũng bị thương”.
Tử Phi: “Ừm, xác suất chết khá cao, nhóm của anh ít nhất phải có năm người chết, hoặc thậm chí là nhiều hơn”.
Một lúc sau, một trưởng lão xuất hiện, hạ giọng nói: “Cả sáu nhóm đều chuẩn bị sẵn sàng, một tiếng nữa vào sân”.
Lúc này có người tiến về phía Ngô Bình, nói: “Anh bạn, nếu muốn sống thì hãy chuẩn bị cho tôi một trăm triệu tiền bùa”.
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
Người đó khó chịu nói: “Nói cho anh biết, chúng tôi đã tạo thành liên minh rồi, nếu anh đưa tiền thì chúng tôi sẽ không đối phó với anh hoặc đánh chết anh. Nếu anh không chịu đưa tiền thì xin lỗi nhé, chúng tôi sẽ đánh chết anh ngay”.
Ngô Bình hỏi: “Liên minh của các anh có bao nhiêu người?”
Người đó kiêu ngạo đáp: “Mười bảy người”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh về nói lại cho họ biết, nếu không muốn bị đánh chết thì mỗi người hãy đưa cho tôi một tỷ tiền bùa”.
Đối phương trợn tròn mắt, sau đó cười lớn, nói: “Mày sẽ là người chết đầu tiên”.
Sau khi người đó bỏ đi, Tử Phi hỏi: “Anh đối phó với mười bảy người được đó chứ?”