“Em lén tích được mấy mảnh vở của thiên tinh rồi, có thể đổi được kha khá tiền đấy”.
“Haizz, nếu lấy được một khối thiên tinh thì đã giàu rồi, tiếc là Phó trưởng lão canh ghê quá, không ai dám lấy”.
“Long Hổ Tông mình thu thập mấy chục nghìn khối thiên tinh để chia cho ai thế nhỉ?”
“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên phải chia hơn nửa cho các thế lực siêu cấp bên trên rồi, số còn lại thì các trưởng lão cấp cao chia nhau dùng để tu luyện. Cường giả ở cảnh giới Võ Đạo cần rất nhiều thiên tinh, tôi nghe nói nhiều trưởng lão không được chia phần nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn”.
“Haizz, chuyện này không liên quan đến mình, tiếp tục đi tuần thôi”.
Chờ hai người đó đi xa rồi, Ngô Bình lập tức chuồn ngay. Anh nhanh chóng leo lên một ngọn núi khác, song đột nhiên có mọt cô gái mắc váy tím với dung nhan tuyệt sắc, khí chất lạnh lùng đáp xuống phía bên trái anh.
Cô ấy nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là đệ tử ở đâu?”
Ngô Bình chợt nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người ban nãy nên đáp: “Tôi là người của đội hai, tối nay đi tuần”.
Cô gái gật đầu: “Đi với tôi”.
Ngô Bình thầm nghĩ cô ấy là ai mà bắt anh phải đi cùng chứ, anh đang định đánh ngất cô gái thì cô ấy chợt nói: “Tôi luyện đan mà thiếu trợ thủ, anh đến giúp tôi đi. Nếu tôi có thể luyện đan thành công thì sẽ trọng thưởng cho anh”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình hào hứng nói: “Được”.
Cô gái vung tay lên, cả Ngô Bình và Nhị Cẩu đều bay lên cao rồi tiến về phía đỉnh núi. Trên đỉnh nói có rất nhiều nhà, bọn họ đã đáp xuống một trong những ngôi nhà ở đó.
Trong nhà này có một phòng luyện đan, lò luyện đang cháy rừng rực, các giá bên cạnh thì có đầy dược liệu.
Ngô Bình liếc nhìn là biết toàn dược liệu quý, còn lò luyện thì cũng không chê vào đâu được. Lò luyện trước kia của anh đã oách lắm rồi, nhưng vẫn thua cái lò này.
“Đi rửa dược liệu cho tôi, dùng nước suối ở kia kìa”, cô gái vừa về đã bắt đâu chỉ huy ngay.
Thấy Ngô Bình cứ đờ ra, cô ấy nói: “Ngẩn ra đấy làm gì? Đi rửa thuốc đi”.
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “À, cô gì ơi…”
“Ai cho anh gọi tôi như thế hả?”, cô gái cau mày.
Vì thế, Ngô Bình đành sửa lại lời: “Đại tiểu thư”.
“Anh không biết tôi à?”, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ngô Bình đành nói: “Tại hạ mới đến”.
Cô gái gật đầu: “Tôi là con gái của tông chủ các người nên các đệ tử ở đây đều gọi tôi là cô cô”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình quyết không chịu gọi nên nói: “Cô trẻ trung xinh đẹp thế này mà bị gọi là cô cô thì không hay, thôi tôi gọi cô là nhị tiểu thư nhé”.