Cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp xuống lại chỗ cũ, nói với mấy người ở đó: “Tôi phải vào rừng thăm dò, mọi người muốn đi thì hãy theo tôi”.
Mấy người họ đều tin tưởng vào thực lực của Ngô Bình nên đương nhiên ai cũng gật đầu đồng ý.
Ngô Bình đi vào rừng sâu theo chỉ dẫn trên bản đồ.
Ngô Bình đến bìa rừng thì bỗng dừng lại. Cuối cùng lúc này cậu cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa cấm địa Thượng Cổ và thế giới bên ngoài, bí lực ở đây nhiều gấp mấy trăm lần ở thế giới bên ngoài. Điểm khác biệt nằm ở chỗ cậu có thể cảm nhận được bí lực cấp thần và bí lực cấp huyền khá ít.
Ngoài ra, pháp tắc và đại đạo ở hai bên cũng không giống nhau, pháp tắc ở cấm địa Thượng Cổ thâm hậu và nặng nề hơn.
Dường như những người khác cũng có cảm nhận tương tự, ai cũng tập trung cảm nhận.
“Cảm nhận đầu tiên về đại đạo ở một thế giới khác rất quan trọng, đại đạo và pháp tắc lạ sẽ gột rửa toàn thân. Có một số đại năng gọi quá trình này là thánh xúc. Thánh xúc tốt nhất có thể khơi thông một đạo mạch mới trong cơ thể, không thể xem thường đạo mạch này, nó là thứ được sinh ra từ sự giao hợp pháp tắc của hai thế giới. Đạo mạch càng rộng, số lượng càng nhiều chứng tỏ hiệu quả thánh xúc càng tốt”.
Đấy là giọng của Phương Lập, ông ta cảm nhận được khí tức của đại lục Thánh Cổ ngày xưa thì toàn thân thoải mái nên đồng thời cũng nhắc nhở Ngô Bình.
Nói đến thánh xúc, Ngô Bình giật mình, trong những nội dung mà Mộc Băng Thiền viết cho cậu, có một trang chuyên miêu tả về thánh xúc. Lần đầu tiên Thanh Tử vào đại lục thánh cổ cũng giống như mấy người Ngô Bình, cũng sản sinh thánh xúc.
Hiệu quả thánh xúc của cô ta không tồi, trong vòng ba ngày đã tạo ra sáu đạo mạch cấp huyền. Trước cô ta, những người có thánh xúc khác nhiều lắm cũng chỉ tạo ra được năm đạo mạch, lợi hại hơn là toàn bộ đạo mạch của cô ta đều là huyền cấp.
Đạo mạch cao cấp nhất được thánh cấp tạo ra là đạo mạch thánh cấp, sau đó là huyền cấp, sau đó nữa là đạo mạch tử cấp, hoàng cấp, bạch cấp, được gọi tắt là thánh mạch, huyền mạch, tử mạch, hoàng mạch và bạch mạch.
Đạo mạch mà người có thánh xúc tạo ra được nhiều nhất là đạo mạch bạch cấp. Đạo mạch này nhỏ và yếu, không chịu nổi sức mạnh lớn, nhưng phần lớn người có tư chất đều có thể khơi thông được đạo mạch này.
Hoàng mạch thì khó hơn, trong tất cả những người có thánh xúc, chỉ có một phần ngàn người là có được hoàng mạch.
Những người có được thánh xúc là những người có thực lực và tư chất không hề kém, nhưng dù là như vậy thì cũng chỉ có một phần ngàn trong số họ có thể khơi thông được hoàng mạch, điều này chứng tỏ độ khó của việc tạo ra hoàng mạch rất cao.
Hoàng mạch đã khó, tử mạch lại còn khó hơn mười mấy lần, chỉ có một phần vạn người trong số họ có thể có tử mạch.
Thanh Tử có tư chất hơn người nên cuối cùng đã có được sáu đạo huyền mạch.
Có điều, sau đó Thanh Tử lại cho rằng lúc thánh xúc mình đã chuẩn bị chưa kĩ, nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Sau này cô ta nghiên cứu sâu hơn, dựa theo kinh nghiệm của người xưa, sáng tạo ra một pháp môn có thể nâng cao hiệu quả thánh xúc. Pháp môn đó không có tên, nhưng hiệu quả lại rất tuyệt vời, Thanh Tử từng dùng cách thô sơ nhất để chỉ một số người thánh xúc có tư chất bình thường nhưng kết quả lại khiến họ dễ dàng có được hoàng mạch, thậm chí là tử mạch.
Lúc này, toàn bộ những phương pháp đó đều xuất hiện trong đầu Ngô Bình, cậu đột ngột mở mắt ra, nói với mọi người: “Đấy là thánh xúc, cơ hội hiếm gặp, mọi người đi theo tôi”.
Cả hàng người đi vào rừng, sau khi đi được một trăm dặm thì Ngô Bình tìm một chỗ bằng phẳng, địa hình đơn giản rồi thi triển sức mạnh cấm kị, mượn chân phù để bố trí pháp trận cấm kị xung quanh. Trận pháp cấm kị này đủ để bảo vệ họ không bị dã thú hoặc các tu sĩ khác làm phiền.
Sau đó, cậu dọn dẹp một khu vực rộng tầm mười mẫu, rồi nghiêm túc nói với mọi người: “Tôi không có thời gian giải thích quá nhiều, bây giờ tất cả hãy làm theo lời tôi”.
Ba người phụ nữ đều gật đầu, bây giờ Ngô Bình là người đáng tin cậy nhất của họ, dĩ nhiên cậu nói gì thì là cái đó.
Ngô Bình nói: “Lấy vải đen che mắt lại để ngăn cách mọi tầm nhìn; lấy gì đó nhét vào tai để ngăn chặn mọi âm thanh, để tâm trí hoàn toàn thư giãn, mở rộng trái tim, không loại trừ thế giới này”.
“Cho dù mọi người không làm được cũng phải cố gắng thử, chỉ cần thử chắc chắn sẽ có kết quả”.
Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu rồi đi làm theo những gì cậu nói.
Ngô Bình hít sâu một hơi, cậu ngồi khoanh chân lại trên một hòn đá tròn, mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền, mọi thứ đều trống rỗng.
Muốn làm được điều này khá khó, nhưng rất nhanh trong đầu cậu đã xuất hiện tất cả các phương pháp liên quan. Thế nên cậu gần như nhập định ngay lập tức, bước vào một cảnh giới vô ngã vô vật, dường như bản thân đã trở thành một phần của thế giới và vũ trụ này.
Đúng lúc này, quả dưa vàng trên người Ngô Bình bỗng phóng ra ánh sáng vàng, tạo thành một đài sen vàng trên tảng đá tròn, trên đài sen có những phù văn kỳ lạ, một ngôi tòa tháp vàng xuất hiện trên đầu Ngô Bình.
Tòa tháp vàng liên tục hấp thụ khí tức Đại Đạo của trời đất, sau khi được tôi luyện, nó được đưa vào cơ thể Ngô Bình, trong lúc Ngô Bình không hay biết đã mở ra đạo mạch.
Lúc này ngũ uẩn của Ngô Bình đều trống rỗng, ở trạng thái Không Linh.