Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trung niên tức giận hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”

“Chát!”

Ngô Bình vung tay tát. Sau khi Linh Biến, chỉ cần một ý nghĩ của anh là có một bàn tay giáng xuống gương mặt đối phương. Cú tát khiến người trung niên gãy răng, đầu cũng lệch.

Đối phương gào toáng lên: “Đáng chết!”

Đúng lúc này, Ngô Bình túm cổ người trung niên rồi bảo: “Nói đi, ông là người của đảo nào?”

Người trung niên cảm nhận được Ngô Bình sắp bóp chết mình, cuối cùng cũng sợ hãi nói: “Tôi đến từ đảo Thánh Uy! Là hậu duệ của Thánh nhân!”

Hậu duệ Thánh nhân? Ngô Bình quan sát đối phương, đoạn hỏi: “Đảo Thánh Uy của các ông rộng lớn ra sao?”

Người trung niên đáp: “Đảo Thánh Uy dài tám nghìn dặm, rộng năm nghìn dặm, cách đây bốn mươi chín nghìn dặm”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế ở đảo Thánh Uy có Thiên Tiên không?”

Người trung niên bảo: “Thiên Tiên đã là gì? Đảo chúng tôi có đại trận do Thánh nhân để lại, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không phá được”.

Ngô Bình hỏi: “Ông tên gì? Đến đây dùng thần niệm dò la có mục đích gì?”

Người trung niên đáp: “Tôi tên Tuần Quy Niên, biết đảo này có rất nhiều người ở đây nên muốn đến thám thính xem có thể thu nạp nó dưới trướng nhà họ Tuần chúng tôi hay không, để tiến hành giáo hoá”.

Ngô Bình cười khẩy: “Muốn chiếm đảo Lý? Giỏi đấy!”

Anh chỉ vào giữa lông mày Tuần Quy Niên, khống chế tinh thần bằng khối luỹ thuật, biến đối phương thành một con rối. Tuần Quy Niên không thể phản kháng, ánh mắt lập tức đờ đẫn, cúi người trước Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Anh bảo: “Đưa tôi đến đảo Thánh Uy”.

“Vâng”.

Tuần Quy Niên đi trước dẫn đường. Cả hai di chuyển bằng độn quang, vài phút sau đã đáp xuống trước một hòn đảo cực lớn. Đảo dài tám nghìn dặm, rộng năm nghìn dặm, là hòn đảo lớn nhất trong hải vực này.

Lúc sắp đến đảo, Tuần Quy Niên lấy ra một miếng ngọc bội. Ngọc bội phát sáng, cả hai dễ dàng băng qua cấm chế. Nếu không có ngọc bội này, người ta sẽ không thể vượt qua cấm chế để lên đảo.

Bên ngoài cấm chế, hòn đảo trong mắt Ngô Bình là một khoảng mông lung, không nhìn thấy rõ. Sau khi băng qua cấm chế, mọi thứ mới được anh thu trọn vào mắt.

Anh hỏi: “Dân số của đảo Thánh Uy là bao nhiêu?”

Tuần Quy Niên đáp: “Khoảng năm trăm triệu người”.

Ngô Bình bảo: “Cũng đông phết. Người trên đảo này đều mang họ Tuần à?”

Tuần Quy Niên trả lời: “Chỉ có hơn một trăm nghìn người họ Tuần, còn lại mang họ khác. Song đảo Thánh Uy này có tám hậu duệ Thánh nhân lớn nhất, tám họ cùng nhau quản lý đảo Thánh Uy”.

Ngô Bình hỏi: “Tổ tiên của tám họ này đều từng xuất hiện Thánh nhân?”

Tuần Quy Niên đáp: “Đúng vậy, như họ Tuần chúng tôi từng xuất hiện một vị Thánh nhân thượng cổ”.

Thánh nhân thượng cổ có thể sánh với sự tồn tại của Đại La Kim Tiên, năng lực khủng khiếp, đi trên con đường riêng của mình.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Trong cơ thể các ông có chảy Thánh huyết, không biết về sau có xuất hiện Thánh nhân nào nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK