Bốn con, ở đây chỉ là một trong số đó”.
Ngô Bình: “Anh là tán tu?”
“Sư phụ là lão tổ Tam Thi”.
Lão tổ Tam Thi? Ngô Bình có chút ấn tượng, Nghiêm Lãnh Thạch đã từng nhắc đến người này, nói là người này đã đạt đến cấp độ trên Thần Thông cấp bảy, bản lĩnh Thi Đạo của ông ta rất mạnh.
Cậu hỏi: “Quỷ quan này là của anh hay là của lão tổ Tam Thi?”
Người đàn ông: “Là của riêng tôi làm, không nói với ông già đó”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, anh không nói chuyện Huyết Linh Châu cho ông ta?”
Người đàn ông: “Không nói, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ lấy lại Huyết Linh Châu”.
“Anh tên gì?”
“Thi Huyền Cốt”, người này nói.
Ngô Bình: “Thi Huyền Cốt, anh đi thu lại Huyết Thi, tiện thể lấy “huyết đan” ra luôn”.
Đan Bí Lực là thứ mà Ngô Bình muốn, huyết đan tức là nội đan của Huyết Thi, bên trong chứa tinh hoa của sinh mệnh, là một loại thuốc quý. Tất nhiên, trong huyết đan có chứa một ít thi khí và tạp chất, cần phải trung hòa và thanh lọc bằng dược liệu.
Thật ra Thi Huyền Cốt không muốn làm thế nhưng hắn bị Huyền Ảnh khống chế, thân bất do kỷ đi về phía trước.
Ngô Bình đợi ở đó, chẳng mấy chốc Thi Huyền Cốt đã đem một viên đan Bí Lực lớn bằng quả trứng ngỗng đến, đưa bằng hai tay cho Ngô Bình.
“Huyết đan này khá tốt, anh lại đi lấy ba viên huyết đan khác đến đây”.
“Được”, Thi Huyền Cốt nói.
“Huyết Linh Châu đó ở trên người anh sao?”, cậu hỏi.
Vẻ mặt Thi Huyền Cốt như đang đấu tranh, nhưng vẫn lấy một viên ngọc châu màu máu lớn bằng quả trứng từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có gân mạch rõ ràng, phát ra huyết quang.
“Đây là Huyết Linh Châu à? Nó có tác dụng gì, chỉ có thể luyện Huyết Thi thôi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Thi Huyền cốt: “Bảo vật này được ngưng tụ thành từ chín loại thần huyết, chín loại tiên huyết, chín loại ma huyết, tác dụng ban đầu của nó là làm năng lượng huyết dịch của con rối Ma Thần”.
Ngô Bình: “Năng lượng chứa bên trong nó đúng là rất lớn, là đồ tốt”.
Cất Huyết Linh Châu đi, Ngô Bình bảo Thi Huyền Cốt tiếp tục đi lấy huyết đan, cậu vẫn đợi ở đó.
Khoảng hai tiếng sau, Thi Huyền Cốt quay lại trước cây cổ thụ, giao ba viên huyết đan khác cho Ngô Bình.
Cất huyết đan đi, Ngô Bình vươn tay vỗ một cái trước mặt Thi Huyền Cốt, xóa đi tất cả ký ức về ngày hôm nay của hắn và ký ức liên quan đến Huyết Linh Châu, sau đó bay đi mất.
Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy phút, Thi Huyết Cốt hoàn hồn, hắn ngờ vực nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Lạ thật, sao mình lại ở chỗ này?”
Thi Huyền Cốt lắc đầu, không nghĩ nhiều, biến thành làn khói đen rời khỏi thôn.
Mấy người Hàn Băng Nghiên đã về nhà của mình, Ngô Bình về đến biệt thự Hoàng Long, lấy một viên huyết đan ra định luyện chế thành đan dược.
Cậu tìm được vài dược liệu, tính toán một hồi bèn bắt tay vào luyện đan. Đan dược cậu muốn luyện chế có thể cải thiện tiềm năng sinh mạng, tăng cường thể chất, có thể cho người thường sử dụng.
Sau gần một tiếng đồng hồ, lò đan dược đầu tiên hoàn thành, có tất cả sáu viên đan dược, đều là thượng thượng phẩm cấp sáu. Cậu đặt tên cho loại đan dược này là đan Sinh Mệnh.
Đan dược vừa được luyện thành, cậu lấy hai viên đem đi tìm bố mẹ.
Giờ này đã gần đến giờ cơm tối, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đang bận rộn trong bếp, cô của cậu cũng ở đó, mọi người đang nói cười vui vẻ.
Ngô Bình cười nói: “Cô à, cô đến đúng lúc thật”.
Cậu đưa cho mỗi người một viên rồi nói: “Mọi người uống nó thì có thể trường sinh bất lão, không có bệnh tật gì”.