Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Chấn Đông nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trong mơ, bố nghe thấy một giọng nói gọi mình rất thân thiết nên bố cứ bay là là đi tới. Xung quanh là ánh sáng đủ màu sắc. Bố cố gắng bay về phía giọng nói đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng đôi chân bố có thể đi lại trên mặt đất nhưng xung quanh lại là bóng tối vô tận”.

“Bố cứ đi về phía trước, đi rất lâu thì đến một khe núi. Trong khe núi rất nhiều hoa, bên trong có một căn phòng nhỏ. Bố tiến vào trong khe núi, một người đi ra từ trong căn nhà đó. Ông ta mặc đồ màu đen, bên thắt lưng còn đeo một chiếc hồ lô, tóc đỏ, mặt tím, vóc người cao lớn”.

“Ông ta nói với bố: Một hồn ma đến đây làm gì? Bố không thể nói, chỉ có thể làm động tác tay ra dấu với ông ta. Ông ta không kiên nhẫn nên lại nói với bố: Ngươi sắp hồn bay phách tán rồi. Thôi vậy, ta dạy ngươi một cách tụ hồn, ngươi nghe cho kỹ”.

“Thế là ông ta dạy bố một pháp môn, bảo bố mặc niệm một đoạn âm tiết, bố bèn học theo. Học xong, ông ta chỉ vào trên người bố, thế là bố thu nhỏ lại, sau đó rơi vào trên một đóa hoa. Đóa hoa đó rất thoải mái nên bố cứ nằm ở đó, đồng thời cũng thầm niệm pháp môn mà ông ta dạy”.

“Qua một hồi rất lâu, người kia lại đi ra khỏi căn nhà, ông ấy nói với bố: Ta tính toán quả nhiên không sai, ngươi sẽ sống lại ở dương gian. Hơn nữa tương lai của ngươi có khí vận to lớn, đợi đến khi ngươi có thành tựu, đừng quên ơn của ta với ngươi. Nhớ đấy, ta tên là Từ Quỷ Vương”.

Từ Quỷ Vương? Ngô Bình thầm ghi nhớ cái tên này nói: “Bố còn nhớ đoạn âm tiết đó không?”

Ngô Chấn Đông lặp lại đoạn âm tiết, Ngô Bình nghe xong cười nói: “Đây là Cố Hồn Chú”.

Ngô Chấn Đông: “Tiểu Bình, con cũng từng nghe nó sao?”

Ngô Bình không nói rõ mà chỉ bảo: “Bố, bố đừng nghĩ nhiều! Những thứ trong mơ đều là giả cả. À phải rồi bố ơi, mấy ngày nay bố không quên tu luyện đó chứ?”

Ngô Chấn Đông: “Mỗi ngày bố đều ngồi thiền tám tiếng, bây giờ trong người đã có khí rồi”.

Ngô Bình: “Phải kiên trì bền bỉ, bây giờ con dạy bố làm sao để phát lực đánh người khác. Bố có sức mạnh nhưng không biết phát lực”.

Ngô Chấn Đông cười nói: “Bố luyện công phu đánh người làm gì?”

Ngô Bình: “Bố à, tư chất của bố tốt như thế, không tu hành thì lãng phí lắm”.

Ngô Chấn Đông bất đắc dĩ, Ngô Bình bảo học thì ông ấy học. Ngô Bình đã bắt đầu dạy ông ấy Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, đồng thời truyền thụ cho ông ấy một vài loại võ thuật, đấm đá cơ bản.

Hai bố con một dạy một học, đến khi Ngô Chấn Đông thông thạo rồi, anh ngồi bên cạnh nhìn, sau đó lấy tháp nhỏ đó ra quan sát tỉ mỉ.

Mặc dù tháp nhỏ này màu vàng nhưng nó không phải làm từ vàng ròng, bên trong còn có kim loại khác, tháp nhỏ phóng ra khí tức khá kỳ lạ.

“Đây là pháp khí gì?”, anh lẩm bẩm rồi thả Võ Hồn tiếp xúc với tháp nhỏ màu vàng.

Võ Hồn vừa tiếp xúc với tháp nhỏ màu vàng, Ngô Bình cảm nhận được một tiếng “ầm”, ý thức đi vào một không gian, trong không gian đều là ánh sáng màu tím.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, đang nghĩ ra ngoài thế nào thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh rất to, người nói là tiên văn: Tầng thứ nhất tháp thử luyện đã kích hoạt, ngươi tu hành số 367, ngươi muốn tu luyện bao lâu?

Ngô Bình: “Nơi này là tháp tu luyện?”

Đối phương: Nơi này là tháp tu luyện.

Ngô Bình: “Ngươi là khí linh trong tháp?”


Đối phương: “Phải, ta là khí linh trong tháp tu luyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK