Đi vào một gian phòng khách rộng rãi, đám hạ nhân đưa trà nước hoa quả lên.
Dương Lạc Thiên đắc ý hỏi Dương Quảng Lợi: “Bố, có phải hai viên đá quý con cầm tới này rất đáng tiền?”
Dương Quảng Lợi nở nụ cười, ông ta hỏi Ngô Bình: “Ngô đạo hữu biết lai lịch của đá quý này không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không biết, xin được chỉ bảo”.
Dương Quảng Lợi nói: “Không thể nói là chỉ bảo, tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe gia phụ đề cập một lần. Loại đá quý này là đại năng Đạo Cảnh hậu kỳ mượn nhờ sức mạnh tự nhiên ngưng tụ tạo thành, là bảo vật vô giá”.
Ngô Bình: “Hóa ra là do tu sĩ Đạo Cảnh chế tạo, vậy đúng là rất quý giá rồi”.
Dương Quảng Lợi: “Loại đá quý này không phải thứ mà tiền tài có thể mua được, tuyệt đối là bảo vật vô giá”.
Nói đến đây, ông ta hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, khi Dương Siêu Huyền cướp đá quý của con có đánh con không?”
Lạc Thiên thở dài nói: “Bố, lúc ấy hắn vừa nhìn thấy đá quý trong tay con đã nói muốn xem một chút. Con cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa cho hắn xem. Nào ngờ hắn vừa xem đã dứt khoát cất vào trong túi của mình, con đòi thế nào cũng không trả. Trong cơn giận dữ, con chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó gặp được Ngô đại ca”.
Dương Quảng Lợi ‘ồ’ một tiếng, nói: “Nói như vậy, là sau khi con gặp Ngô đại ca mới tìm được hai viên đá quý kia?”
Lạc Thiên cười nói: “Đúng vậy, lúc ấy Dương Siêu Huyền muốn bắt con đi, là Ngô đại ca ra tay cứu con. Về sau con nói lại chuyện kia cho Ngô đại ca nghe, Ngô đại ca bèn đề nghị con trở về chỗ cũ tìm xem, có lẽ còn có thể tìm được đá quý khác”.
Dương Quảng Lợi: “Sau khi phát hiện ra viên đá quý đầu tiên, con không tiếp tục tìm kiếm tại chỗ đó sao?”
Lạc Thiên: “Đương nhiên có tìm rồi, Dương Siêu Huyền cũng tìm, nhưng bọn con không phát hiện ra thứ gì”.
Dương Quảng Lợi cảm thấy kỳ lạ: “Vậy vì sao về sau lại phát hiện?”
Ngô Bình nói: “Loại bảo bối thế này, người có duyên mới sẽ gặp được, có lẽ là Lạc Thiên có duyên với chúng nó”.
Dương Quảng Lợi mỉm cười, không hỏi thêm nữa, nói: “Ngô đạo hữu, thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Không chỉ cứu được Lạc Thiên, còn trợ giúp nó tìm được đá quý. Lẽ ra nên chia cho cậu một viên đá quý này mới phải…”
Ngô Bình nói: “Cậu khách sáo rồi, đá quý này không có tác dụng gì với tôi, vẫn là để lại cho Lạc Thiên đi”.
Đúng lúc này, một hạ nhân đi vào, nói: “Ông ba, dược liệu ông cần đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà, vị Đan sư Liễu kia ra ngoài rồi, không cách nào luyện đan”.
Dương Quảng Lợi nhíu mày: “Ra ngoài rồi? Rõ ràng tôi đã hẹn với ông ta, sao ông ta lại ra ngoài?”
Hạ nhân lắc đầu: “Thuộc hạ không biết”.
Dương Quảng Lợi suy nghĩ, ngay sau đó vỗ bàn, tức giận nói: “Nhất định là Dương Quảng Ích ngáng chân sau, cố ý không cho Đan sư Liễu luyện đan cho tôi!”
Lạc Thiên tuổi còn nhỏ, bụng dạ còn đơn giản, nói: “Bố, cả nhà Dương Siêu Huyền này xấu xa quá!”
“Im ngay!”. Dương Quảng Lợi trừng Dương Lạc Thiên một cái: “Nhóc con này, đừng nói linh tinh!”
Ngô Bình chính là luyện đan sư, anh thuận miệng hỏi: “Không biết ông muốn luyện chế đan dược gì?”