Nói như vậy, sức mạnh một rồng một hỏ này, há chẳng phải là hơn trăm tỷ cân sao?
Anh lại hói: “Đan dược này, hiện tại tôi có thể dùng được không?”
Đối phương nói: “Tốt nhất là dùng khi Long biến”.
Long biến! Ngô Bình bỗng chốc hiểu được tác dụng của đan dược này, bèn nói: “Được, tôi biết rồi!”
Cất lấy đan dược, anh tiếp tục tìm khu kho báu thứ hai.
Lần này rất nhanh đã tìm được nơi bảo vệ báu vật, nhưng người của anh lập tức ngây người. Anh nhìn thấy trước đàn tế, có bốn người bảo vệ!
Làm sao đánh được vị thiên kiêu này chứ?
Bốn người này có hình dạng khác thường, ba nam một nữ, trang phục rất cổ xưa, khí chất bất phàm. Trên đàn tế có một cái bát ngọc, trong bát có một loại nước thuốc màu vàng nhạt.
Ngô Bình vừa xuất hiện, bốn người đều nhìn qua, còn khẽ gật đầu với anh.
Anh chỉ có thể cười khổ: “Tôi đánh với bốn á, có phải quá ức hiếp người khác rồi không?”
Một người đàn ông đeo trường cung nói: “Bốn người chúng tôi, mỗi người đều giống như anh. Bốn trận, nếu anh có thể thắng được ba trận thì có thể lấy được bảo vật này đi”.
Ngô Bình hỏi: “Thứ trên đàn tế là gì?”
“Đây là Cửu Thiên Cam Lộ mà vô số tiên dân Thượng Cổ phải cầu xin trời xanh mới có được. Loại dược này, một giọt là có thể khiến người ta trường sinh bất tử”.
Ngô Bình giật mình, nói: “Cửu Thiên Cam Lộ!”
“Không sai”. Người kia gật đầu.
Ngô Bình ôm quyền: “Bốn vị xưng hô thế nào?”
Người kia cười nói: “Bốn người chúng ta sinh ra cùng thời, nhưng không thể trở thành Thiên Tiên nên đã ngã xuống. Vì vậy, anh không cần biết tên chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Đấu gì cũng được?”
Người kia nói: “Đương nhiên”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy tôi đấu nhãn lực với anh”.
Anh có đôi mắt nhìn thấy, nghĩ thầm nhất định sẽ mạnh hơn người này.
Người kia cười nói: “Được, anh ra đề, tôi quyết định đấu thế nào”.
Người kia quét mắt nhìn đến một gốc đại thụ che trời ngoài nghìn dặm, cây cổ thụ này cao cả vạn mét, cành lá sum suê.
Chỉ nhìn vài giây, người kia nói: “Cây này một trăm nghìn năm trăm bảy mươi ba lá”.
Ngô Bình bất ngờ với nhãn lực khác hẳn người thường của đối phương, sau đó anh cũng liếc mắt rồi nói: “Anh nói không sai. Nhưng ngoài lá cây, còn có bảy nghìn năm trăm bốn mươi chín chồi non, ba nghìn một trăm hai mươi lá khô, cùng với mười lăm chiếc lá đang rơi xuống đất”.