Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xong xuôi, anh ấn thêm vài cái vào người bệnh nhân, cậu ta chầm chậm mở mắt ra. Cùng lúc đó, huyết áp và nhịp tim đã bình thường trở lại.

Nhân viên cấp cứu ngẩn ra vì thấy quá thần kỳ!

Ngô Bình truyền sức mạnh vào để chữa lành vết thương, tiện thể khôi phục các cơ quan nội tạng.

Chỉ trong chục phút mà bệnh nhân đã có thể ngồi dậy, cậu ta nhìn vết thương ở bụng của mình rồi há hốc miệng nhìn Ngô Bình.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng ồn ào, một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ xông vào.

“Tiểu Cương, Tiểu Cương”.

Thấy cậu thanh niên vẫn khoẻ mạnh bình thường, người đàn ông thở phào một hơi.

“Bố, con không sao”, cậu ta đáp rồi lại nhìn sang Ngô Bình.

Nhân viên y tế vội nói: “Mọi người hãy cảm ơn vị bác sĩ này, chính anh ấy đã cứ mạng bệnh nhân”.

Người đàn ông bắt tay Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn chàng trai”.

Ngô Bình nói: “Không có gì, người đâm cậu ấy là bạn tôi”.

Người đàn ông sầm mặt nói: “Các cậu cậu đâm con trai tôi ư?”

Ngô Bình cau mày vì thái độ của người đàn ông: “Là bạn của tôi, khi ấy tôi không có mặt ở hiện trường”.

Người đàn ông lùi lại rồi hô lên: “Bắt nó lại”.

Mấy người cảnh sát gần đó chạy tới rồi bắt Ngô Bình định còng tay anh.

Ngô Bình hỏi: “Tôi phạm tội gì?”

Người đàn ông: “Cố ý gây thương tích cho người khác”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, thích bắt thì bắt đi”.

Lúc này, Thôi Hưng Khải đã chạy tới, thấy Ngô Bình bị bắt, anh ấy vội nói: “Người đâm là tôi, bắt tôi đây này”.

Người đàn ông cười lạnh: “Bắt hết lại”, rõ ràng ông ta là đội trưởng của nhóm cảnh sát này.

Cứ thế, Ngô Bình, Thôi Hưng Khải cùng vài người nữa đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi bị tống vào phòng chờ thẩm vấn.

Đã có hơn chục người ở đây, thêm nhóm Ngô Bình nữa thì phòng chật cứng.

Thôi Hưng Khải áy náy nói: “Xin lỗi cậu, không ngờ lại làm cậu bị liên luỵ”.

Ngô Bình: “Không sao, người bị cậu đâm đã ổn hơn nhiều rồi, vài hôm nữa là khoẻ bình thường”.

Nghe thấy thế, Thôi Hưng Khải thở phào một hơi: “Bố nó là cảnh sát, phen này mình thảm rồi”.

Ngô Bình bình thản như không: “Yên tâm, không sao đâu”.

Suy nghĩ của Ngô Bình rất đơn giản, nếu gặp án dân sự thì cứ xử lý như bình thường, đền cho người bị hại một khoản tiền, sau đó xin lỗi là xong. Dẫu sao Thôi Hưng Khải cũng mắc lỗi lần đầu nên sẽ bị xử nhẹ thôi.

Trong phòn làm việc của đồn cảnh sát, người bị hại ngồi trên ghế, còn người đàn ông ra lệnh bắt Ngô Bình nhìn quan tâm nhìn cậu ta: “Tiểu Cường, con không sao chứ?”

Cậu thanh niên tên là Tiểu Cường mất kiên nhẫn đáp: “Con đã bảo không sao rồi mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK