Ngô Bình: "Bệnh của anh rất khó điều trị. Hiện tại tôi có thể giúp bệnh thuyên giảm, nhưng anh sẽ phải điều trị cách tuần. Nếu không, anh vẫn sẽ bị liệt hoàn toàn, sống không bằng chết".
Phùng Lập Hiền ngay lập tức hiểu rằng Ngô Bình đang chơi khăm mình. Anh ta nghiến răng và hỏi: "Người ngay không nói lời mờ ám, anh thực sự muốn gì?"
Ngô Bình: "Tôi đương nhiên muốn giúp anh trị bệnh, nhưng trị bệnh này cần thuốc tốt. Thuốc của tôi tương đối đắt, đặc biệt là lần thứ nhất trị liệu, riêng chi phí gốc tôi phải bỏ ra đã là hai triệu, cộng thêm tiền chữa bệnh cho con gái anh nữa. Vậy tổng tôi tính anh tám triệu tệ".
Phùng Lập Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, biết hôm nay mình bị gài bẫy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi chuyển tiền cho anh!"
Vài phút sau, số tiền kia đến tài khoản của Ngô Bình. Cảm giác tê dại trên cơ thể Phùng Lập Hiền dần dần biến mất, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy được. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó chưa được tiêu trừ, nó có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Anh ta trầm giọng nói: "Anh Ngô, anh không chữa dứt điểm bệnh cho tôi sao?"
Ngô Bình: "Y thuật của tôi có hạn, tạm thời không thể làm được. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chữa bệnh cho anh mỗi tuần một lần, mỗi lần sẽ thu một triệu. Nhân tiện, những người bạn cảnh sát của anh cũng đang trong tình trạng nghiêm trọng, tôi không có đủ dược liệu nên sẽ cho họ một đơn thuốc sau. Tạm thời, chúng ta hãy dán cho họ vài miếng cao dán, giá một trăm nghìn tệ một miếng, phải dán đủ mười miếng. Nếu không dán vào, nửa ngày nữa họ sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.
Bốn viên cảnh sát thầm kêu trời xui xẻo, sao có thể đắc tội với một cao nhân như vậy. Tất cả bọn họ đều tức giận nhìn Phùng Lập Hiền.
Phùng Lập Hiền bất lực đáp: "Tôi sẽ trả tiền cho họ. Một triệu mỗi người, tức là tổng bốn triệu. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh".
Sau khi lấy thêm bốn triệu tệ, Ngô Bình ném thẻ phòng ra, nói: "Tạm thời để bọn họ nằm ở đây trước, tôi ra ngoài bốc thuốc, chậm nhất là ngày mai sẽ trở lại".
Cứ như vậy, bỏ lại năm người mặt mũi xám xịt sau lưng, Ngô Bội và La Phi Phi ung dung rời khỏi đó.
Sau khi rời khách sạn, La Phi Phi vẫn còn bàng hoàng, cô liên tục kiểm tra tin nhắn đến điện thoại di động của Ngô Bình và lẩm bẩm: "Thật sự là mười hai triệu!"
Ngô Bình: "Phi Phi, em cảm thấy chúng ta nên mua xe trước hay mua nhà trước?"
La Phi Phi trợn mắt nhìn anh: “Đương nhiên là mua nhà rồi, sau này kết hôn chúng ta sẽ dùng”.
Ngô Bình cười "he he" và hỏi: "Muốn gả cho anh lắm rồi phải không?"
La Phi Phi đánh yêu anh một cái: "Đáng ghét, ai thèm gả cho anh cơ chứ".
Hai người cười đùa không ngớt, sau đó lên một chiếc taxi đến khu biệt thự Ngư Châu đối diện trường học của La Phi Phi.
Biệt thự Ngư Châu là một khu nhà ở cao cấp của địa phương, giá mỗi mét vuông hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, những người mua nhà ở đây đều rất giàu có. Trong khu nhà này không có chiếc ô tô nào có giá dưới năm trăm nghìn nhân dân tệ, xe sang tiền triệu thì ở khắp nơi. Thậm chí còn có những chiếc siêu xe có giá lên tới hàng chục triệu tệ.
Khi đến cổng trường, La Phi Phi nhìn thấy sinh viên ra vào cổng trường, cô ấy chợt vỗ đầu kêu lên: "Ồ, hôm nay hình như có bài kiểm tra".
Ngô Bình: "Thi môn gì vậy, nếu không quan trọng thì không đi cũng được".
La Phi Phi: "Không được đâu, bài kiểm tra này sẽ được tính vào điểm tốt nghiệp, nếu em không tốt nghiệp được thì sẽ xong đời".