Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này quả nhiên không ai đuổi theo nữa. Đến địa bàn Vân Châu, anh liền thay quần áo của doanh trại tuần thành để tiện ra vào Vân Châu.

Đến Vân Châu, anh mua một căn nhà ở khu dân cư, giá khoảng năm mươi nghìn kim tệ, sau đó sắp xếp cho hai ông cháu. Lúc đi anh còn dặn dò bảo vệ và một cấp dưới ở doanh trại tuần thành hãy chăm lo cho họ, sau đó còn để lại năm mươi nghìn tệ cho họ làm sinh hoạt phí.

Anh là phó tướng của doanh trại tuần thành, cảnh sát địa phương rất nịnh nọt, liên tục nói sẽ chăm sóc tốt cho hai người.

Ở cổng Vân phủ, ông Chính đang đứng đó. Thấy Ngô Bình tới, ông ấy cười nói: "Cậu chủ, cậu đến rồi".

Ngô Bình gật đầu: "Vân Tịch đâu?"

"Giờ Vân Tôn đang theo lệnh lão tổ làm người quản lý chính của Vân Thị nên rất bận. Giờ Vân Tôn đang mở cuộc họp trong tộc, điều hòa mâu thuãn giữa các tộc lão".

Ngô Bình đã nghe nói các tộc lão có xung đột, liền hỏi: "Giờ tình hình thế nào?"

Ông Chính nói: "E là không thể hòa giải, ân oán giữa các tộc lão rất nghiên trọng. Cậu chủ, tôi đưa cậu đến chỗ ở của Vân Tôn trước, chúng ta đợi ở đó".

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo đến chỗ ở Vân Tịch, một tòa nhà rất thanh nhã. Anh đến thư phòng, có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Vân Tịch.

Ngô Bình đợi một lát, Vân Tịch vẫn chưa đến, anh liền hỏi: "Vân thị có mấy tộc lão?"

Ông Chính: "Có mười hai người, mỗi người đại diện cho một chi của Vân thị. Mỗi tộc lão nắm giữ một địa bàn, thế lực rất lớn. Ngay cả lão tổ cũng không thể bãi chức của họ, cùng lắm chỉ có thể hạ lệnh cho họ".

Ngô Bình: "Thảo nào".

Ngay lúc này mặt đất rung lên, sau đó mấy tiếng gầm giận dữ truyền tới. Hiển nhiên có người đang đánh nhau ở Vân phủ!

Ngô Bình định ra ngoài thì ông Chính vội kéo lại: "Cậu chủ, vị hôn phu trên danh nghĩa của Vân Tôn là Liễu Thiên Lang, thế nên người không thể lộ diện".

Ngô Bình cười nói: "Thế có gì khó".

Anh đưa tay quệt lên mặt, biến thành dáng vẻ của Liễu Thiên Lang, sau đó thay quần áo đi gặp Vân Tịch.

Lúc này trong tông đường của Vân Thị, Vân Tịch bị một sức mạnh cuồng bạo đánh bay. Một tộc lão hoàn toàn bộc lộ khí tức tiên quân, tóc dài bay lượn, hai mắt đầy sát khí, lạnh lùng nói: "Chuyện của lão phu đến lượt một con bé như cô xen vào à?"

Vân Tịch đánh nát mấy cái ghế, vô cảm đứng dậy rồi nói: "Lão Cảnh, tôi vâng lệnh lão tổ trợ giúp giải quyết mâu thuẫn giữa Cảnh Tông và Liên Tông".

Lão Cảnh hừ lạnh: "Mâu thuẫn giữa chúng tôi không cần cô giải quyết!"

Vân Tịch khẽ thở dài: "Lão Cảnh, mọi người đều là người một nhà, hà tất phải thế?"

"Im miệng!", lão Cảnh phất tay, đánh một chưởng ra đánh vào mặt Vân Tịch.

Lúc này có bóng người hiện ra, Ngô Bình xuất hiện. Anh phất tay áo đánh bay chưởng kia, sau đó nhìn chằm chằm lão Cảnh.

Lão Cảnh kinh ngạc, nói: "Cậu là ai?"

"Ầm!"


Ngô Bình thoắt cái đến gần ông ta, anh tát lên mặt khiến ông ta bay xa mấy mét. Lão Cảnh là cao thủ cảnh giới Động Thiên mà lại bị Ngô Bình tát tới nỗi đầu váng mắt hoa. Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ chui vào cơ thể mình, hoàn toàn không thể chống lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK