“Ai thế ạ?”, một giọng nói lảnh lót êm tai vọng đến, sau đó cửa mở ra.
Một gương mặt xinh xắn xuất hiện trước mắt anh. Đó là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồ vải xám nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp yêu kiều của mình.
Nhìn thấy người đến là đàn ông, cô gái ấy có phần ngượng ngùng, vội lùi lại mấy bước, đoạn quay lại gọi người trong nhà: “Mẹ ơi, có khách đến ạ”.
Một người phụ nữ trẻ trung hơn ba mươi bước ra, ngoại hình cũng rất đẹp, chẳng qua có phần già dặn hơn.
Ngô Bình vội vàng cất lời: “Làm phiền gia đình rồi. Tôi ở sát vách, vừa mới chuyển đến thôi. Tôi quên mua muối, có thể cho tôi xin một ít không?”
Người phụ nữ ấy quan sát Ngô Bình một chút rồi cười bảo: “Được chứ. Mẫn Nhi à, mau vào lấy muối đi con”.
Cô gái kia vội gật đầu, đoạn vào bếp lấy muối cho Ngô Bình.
Người phụ nữ cười hỏi: “Công tử là hàng xóm mới chuyển đến à?”
Ngô Bình gật đầu: “Phải. Tôi mới đến thôi, vẫn chưa quen với nơi này lắm”.
Người phụ nữ đáp: “Mọi người là hàng xóm với nhau cả, sau này cần gì cứ tìm chúng tôi nhé”.
Lát sau, cô gái nọ đã mang ra một gói muối được bọc bằng giấy trắng, vừa vặn hai lạng.
Ngô Bình cảm ơn họ, đoạn quay người trở về nhà.
Anh vừa bắc nồi lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh từ căn nhà mà anh vừa xin muối. Giọng đàn ông lè nhè vang lên: “Quế Chi, là anh Lưu của em đây, mau mở cửa ra”.
Sau đó là giọng nói hoảng sợ của hai mẹ con ấy.
“Mẹ ơi, ông ta lại đến rồi, làm sao bây giờ?”, cô gái run rẩy hỏi, sợ hãi vô cùng.
Giọng người phụ nữ cất lên: “Mẫn Nhi, con về phòng đi, đừng ra ngoài”.
Một lúc sau, người phụ nữ nói: “Anh Lưu, đã muộn rồi, anh có việc gì sao?”
Gã kia cười bảo: “Anh nhớ em quá nên đến tâm sự với em ấy mà”.
“Anh Lưu, chúng tôi đều ngủ rồi”.
Giọng anh Lưu nọ trầm đi: “Quế Chi, nếu em không mở cửa, anh sẽ đạp cửa đấy!”, sau đó là một âm thanh rất lớn.
Ngô Bình cau mày. Anh nghĩ bụng, gia đình họ hình như không có đàn ông, bằng không gã này đã chẳng tìm đến ức hiếp họ rồi.
Nghĩ đến việc vừa mượn muối của họ, Ngô Bình quyết định ra tay giúp đỡ một phen. Thế là anh cầm theo một miếng thịt xông khói rồi bước ra ngoài.
Lúc này đang có rất nhiều hàng xóm ló đầu ra hóng chuyện. Song mọi người hình như không dám chọc vào gã này, chỉ nhìn một cái rồi đóng cửa lại ngay.
“Đùng đùng!”
Gã đàn ông cao to đang đạp cửa, có vẻ chỉ cần thêm vài cái nữa là đạp đổ được cánh cửa rồi.