Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đang lĩnh hội bí thuật trong Chân Huyết, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh, Lâm Tích Quân vội lao vào nói: “Người của Huyết Hà Tông đến gây sự rồi, lần này bọn họ mời cao thủ đến rồi!”

Ngô Bình nhíu mày: “Còn dám đến à, tôi đi xem thử!”

Ngoài cửa lớn nhà họ Lâm, một nhóm tu sĩ đang tấn công sơn môn, người đứng đầu có mấy trăm huyết ảnh vây quanh người, những huyết ảnh này hệt như ma quỷ, bắt giữ người nhà họ Lâm xung quanh.

Hễ là người bị huyết ảnh bắt đi, thì máu huyết khắp người đều bị hút cạn, biến thành xác khô, chết ngay tại chỗ.

“Tà Công!”, Ngô Bình nhíu mày, vung tay lên. Một quyền ảnh lao về phía huyết ảnh.

Quyền lực của anh rất đáng sợ, cả mười huyết ảnh đều nổ tung. Người điều khiển huyết ảnh kia tức giận, lập tức khống chế mấy trăm huyết ảnh lao về phía anh.

Ngô Bình cười lạnh, anh không tránh không né, đợi mấy trăm huyết ảnh lao lên người anh thì sức mạnh Chân Huyết trong người anh bỗng sôi sục, những huyết ảnh kia đều kêu la thảm thiết, thoáng chốc đã nổ tung, trái lại lại bị Chân Huyết của anh hấp thụ toàn bộ.

Huyết Hà Tông lấy được chỉ là phần sót lại của Thiên Huyết Kinh, vì vậy Thiên Huyết Kinh không chính tông, một khi gặp phải Ngô Bình tu luyện Thiên Huyết Kinh chính tông, lập tức sẽ bị khắc chế.

Người kia thốt lên, từng lỗ chân lông đều nổ tung, phun ra máu tươi, cả người cũng trở nên trắng nhợt như người chết.

“Nằm xuống!”

Ngô Bình đánh ra một quyền xuyên qua không gian, bụng người kia bị trúng một quyền này thì giống như con diều bị đứt dây mà bay lên. Những người còn lại đều kinh ngạc, cứu lấy người kia rồi lần lượt bỏ chạy.

Nhóm người Lâm Ngọc Đường vội đi ra tỏ ý cảm ơn.

Ngô Bình nói: “Trải qua trận này, chắc hẳn người của Huyết Hà Tông trong thời gian ngắn sẽ không dám làm gì nữa, tông chủ Lâm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước”.

Lâm Ngọc Đường vội nói: “Tông chủ Lý, không ở lại thêm vài ngày sao?”

Ngô BÌnh: “Để ngày khác lại đến thăm hỏi”.

Lâm Ngọc Đường lập tức nói với Lâm Tích Quân: “Tích Quân, con cứ rời đi cùng với tông chủ Lý, nhớ chăm sóc cậu ấy cẩn thận”.

Lâm Tích Quân: “Vâng, thưa bố”.

Ngô Bình vốn muốn từ chối, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, cảm tạ ý tốt của tông chủ Lâm”.

Hai người dùng độn quang, đi đến đảo Lý.

Trên đảo Lý có không ít các công trình kiến trúc đang được thi công, có một nơi yên tĩnh nhất, chính là nơi ở của Ngô Bình.

Lý Thanh Đế đã quay về, Ngô Bình vừa đến, anh ta đã đến thăm hỏi trước.

“Tông chủ, sau khi tổng đốc Giang Nam rời đi, mọi người đã thương lượng, bèm đưa thư liên minh cho hoàng đế Long Quốc, hy vọng sẽ để tông chủ đảm nhiệm chức vụ tổng đốc Giang Nam”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Để tôi làm tổng đốc?”

Lý Thanh Đế gật đầu: “Nhưng hoàng đế Long Quốc không đồng ý, nói phải cử một tổng đốc mới đến. Nhưng mà, bên kia lại truyền tin đến nói là quận thủ Giang Nam là do người Lý thị ta đảm nhiệm”.

Ngô Bình: “Thái Thú cũng không tệ. Thanh Đế, đến lúc đó anh và Ngạo Tiên mỗi người làm Thái Thú một phương”.

Lý Thanh Đế: “Cũng được. Phải rồi, tông chủ, xung quanh có vài đảo nhỏ cũng từng cử người đến điều tra đảo Lý, mấy người đó rất kiêu ngạo, trực tiếp dùng thần niệm bao phủ cả đảo. Bởi vì mấy ngày nay tôi không ở đây, Lý Ngạo Tiên liền duy trì phòng thủ, không xung đột với bọn họ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK