Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình cười an ủi: “Dĩ nhiên là không. Ba rương báu vật thôi, anh dùng thì cũng đang dùng rồi. Mấy món đồ này chẳng đáng giá là bao với Thượng tiên cả”.

Thạch Tất Đạt thở phào, vội nói: “Mọi thứ nhờ anh Ngô đấy! Những cô gái vừa rồi đó đều là do tôi cẩn thận chọn lọc, anh Ngô thích ai thì chỉ cần dẫn đi là được”.

Ngô Bình xua tay: “Gặp Lưu Liên trước”.

Thạch Tất Đạt vội vã đồng ý, anh ta lập tức liên lạc với Lưu Liên, nói vài câu với đối phương rồi nói với Ngô Bình: “Lưu Liên nói anh ta muốn gặp anh Ngô. Nhưng chúng ta phải đến Tiên Kinh một chuyến”.

Tiên Kinh là thủ đô của nước Tống, nơi hoàng thất nước Tống sinh sống, là thành phố sầm uất nhất nước Tống.

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, anh nói với anh ta bảy giờ tối nay gặp, địa điểm anh ta cứ chọn”.

Thạch Tất Đạt sửng sốt nói: “Anh Ngô, từ đây đến Tiên Kinh hơn một ngàn cây số, e là không kịp”.

Ngô Bình: “Anh chỉ cần thông báo cho anh ta biết”.

Thạch Tất Đạt hết cách, chỉ đành nói lại với Lưu Liên, hẹn bảy giờ tối nay.

Cúp điện thoại, anh ta cười nói: “Anh Ngô, đã thông báo xong rồi”.

Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Thạch Tất Đạt, gần làng Tam Tinh thường có người bị thương hoặc mất tích, anh có biết nguyên nhân không?”

Thạch Tất Đạt nghe cậu hỏi thế thì cười khổ nói: “Dĩ nhiên tôi biết chuyện này”.

“Hung thủ là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Thạch Tất Đạt im lặng vài giây, sau đó nói: “Là ông tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao Ngô Sinh Chí lại muốn làm người khác bị thương?”

Thạch Tất Đạt: “Bắt đầu từ mười mấy năm trước, ông tôi trở nên không được bình thường, thường nóng nảy, cáu gắt, đôi khi không kiểm soát được sẽ phát điên, ra ngoài làm hại người khác”.

Ngô Bình: “Bây giờ ông ta ở đâu?”

Thạch Tất Đạt: “Ở trên núi, bây giờ ngay cả bọn tôi cũng không dám đi gặp ông ấy, sợ ông ấy phát điên không nhận người thân”.

Ngô Bình nói: “Anh dẫn tôi lên núi xem sao”.

Thạch Tất Đạt hơi lo lắng nói: “Anh Ngô, tôi sợ ông tôi không kiểm soát được mình, vậy thì nguy hiểm lắm”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Dù ông ta có phát điên thế nào cũng không làm gì được tôi”.

Thạch Tất Đạt nghe cậu nói thế bèn nói: “Được thôi”.

Ngô Bình bảo Thạch Lan đợi ở đó, sau đó cậu và Thạch Tất Đạt lên núi. Thạch Tất Đạt vốn định lái xe đi, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy vai anh ta, hai người họ bay lên không trung, bay thẳng lên đỉnh núi.

Thạch Tất Đạt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Hóa ra anh Ngô cũng là thần tiền”, sau đó anh ta chỉ về một hướng, hai người đáp xuống đó.

Chỗ đáp xuống nằm trên bãi đất bằng phẳng trước một hang núi, hang núi không sâu lắm, có một người đàn ông trung niên gầy gò đang ngồi khoanh chân ở bên trong. Nghe thấy tiếng động, ông ta chợt mở mắt ra, nhìn thấy là cháu trai của mình và một người lạ, ông ta trầm giọng hỏi: “Tất Đạt, cháu đến đây làm gì thế?”

Thạch Tất Đạt nói: “Ông nội, vị này là sứ giả Thượng tiên phái đến, anh Ngô”.

Người trung niên đứng phắt dậy, chỉ mấy bước đã lao đến quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Tôi chào Thượng sứ”.

Ngô Bình nhìn Thạch Sinh Chí, lạnh lùng nói: “Lúc ông tu luyện xảy ra vấn đề, bị âm tà xâm lấn. Bây giờ ông đã không còn là Thạch Sinh Chí nữa, rốt cuộc ông là ai?”

Người trung niên ngạc nhiên nói: “Thượng sứ nói gì thế? Mặc dù tôi tu luyện xảy ra vấn đề, nhưng tôi chắc chắn là Thạch Sinh Chí”.

“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta, tay phải kết ấn, miệng niệm chú gì đó.

Nghe xong loạt chú này, sắc mặt người đàn ông tái mét, ông ta gào lên, giơ tay tóm lấy bụng Ngô Bình. Nếu bị ông ta tóm trúng chắc chắn sẽ bị thương.

“Bộp”.

Ngô Bình ra tay nhanh hơn, đánh mạnh lên vai ông ta, người đàn ông trung niên bị đánh văng ra mấy mét, đập mạnh lên tường đá. Có điều ông ta không bị thương, ông ta đưa tay lên mặt kéo một cái, không ngờ kéo ra một lớp da mặt dính máu. Sau đó, ông ta kéo hết lớp da người xuống, rồi bước ra bằng một con người hoàn toàn khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK