Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng kiếm tung hoành, đi qua bất kỳ chỗ nào, thì người của Thổ Hoả tộc đã đầu mình hai nơi, lực sát thương kinh người. Quân giữ thành nhìn thấy, lấy Ngô Bình làm trung tâm, người xung quanh đều tan thành từng mảnh, tựa như một cơn gió lốc quất vào ruộng lúa mạch, trong nháy mắt lúa mạch đã đổ hết xuống đất. Mây lửa phòng ngự trên trời cũng tiêu tán, lộ ra một lỗ hổng lớn.

“Đây là loại kiếm pháp gì?”. Cao thủ của Thổ Hỏa tộc biến sắc, lập tức ra lệnh cho đại quân lui về phía sau, đồng thời phái ra bốn tên cao thủ hành thích Ngô Bình.

Bốn tên cao thủ này có nhiệm vụ bảo vệ thủ lĩnh của bọn họ, nhưng hiện tại tình huống vô cùng nguy cấp, việc trước tiên bọn họ cần làm là diệt trừ Ngô Bình!

Nhưng mà, khi nhóm người này đến gần Ngô Bình trong khoảng một trăm bước, người ngựa xung quanh, thậm chí là cả tro bụi cũng đều trở nên lặng yên. Hóa ra, trong nháy mắt, Ngô Bình đã thi triển cấm kỵ dịch chuyển thời gian và không gian, lá phù trong cơ thể bị chấn động, mấy người này lập tức mất đi nhận thức về thời gian.

Bóng kiếm đến treo cổ, bốn tên cao thủ hóa thành thịt nát!

Sau đó, Ngô Bình xuất hiện trước mặt của thủ lĩnh Thổ Hỏa tộc, kiếm quang kích động, chém thủ lĩnh thành nhiều mảnh!

Ngay sau đó, người Thổ Hỏa tộc khôi phục lại ý thức, thấy các cao thủ bảo vệ thống lĩnh và thống lĩnh đều đã bị chém chết, tức khắc không còn chiến ý, lần lượt bỏ chạy. Trong khoảng thời gian ngắn, Thổ Hỏa tộc bại binh như núi đổ, cả đại quân tấn công cửa tây cũng ảnh hưởng, lần lượt lui về phía sau.

Ngô Bình khởi động bóng kiếm tiếp tục đuổi giết, dọc theo đường đi máu chảy thành sông, thi thể ở khắp nơi, sau khi Thổ Hỏa tộc hốt hoảng bỏ chạy thì để lại hơn vạn thi thể.

Cách đó không xa, Ngụy Lượng nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt sáng lên, vô cùng kính nể Ngô Bình, lẩm bẩm nói: “Thiên Ảnh Kiếm Pháp cuối cùng cũng xuất hiện lại trên thế giới! Khó trách Dược Lão lại để mình đến bảo vệ cậu ta!”

Sau khi đuổi Thổ Hỏa tộc đi, tướng quân coi thành và bá tánh cùng reo hò. Ngô Bình lại bay lên trời, đi đến cổng đông.

Ở cửa đông là đại quân của Thiết Man tộc, Thiết Man tộc có thể chất mạnh mẽ, am hiểu cận chiến, cho nên bọn họ muốn dùng sức của cơ quan công thành, không ngừng leo lên tường thành. Nhưng chiến đấu như thế lại càng thảm thiết, quan binh thủ thành có rất nhiều người chết thảm dưới đao thương của Thiết Man tộc.

Ngô Bình bay trên không trung, vung trường kiếm chém xuống, mười mấy món khí giới công thành được gia công kiên cố đều bị chém thành từng mảnh, Thiết Man tộc ở trên đó cũng lần lượt rớt xuống đất.

Sau đó, Cấm Thần thứ hai của cậu mở mắt ra, thủ lĩnh của Thiết Man tộc cứng đờ, trong đầu vang lên một âm thanh lạnh lùng khóa chặt mục tiêu, quyết đấu vô song!

Thoáng chốc, ý thức của thủ lĩnh Thiết Man tộc mất khống chế, đứng ngơ ra tại chỗ, Ngô Bình giết đến, thi triển Tuyệt Thế Nhất Kiếm!

Kiếm quang vô hình vô ảnh, chỉ một tháng mà đầu người bay lên, thủ lĩnh đã bị trảm!

Đại quân Thiết Man tộc lập tức rối loạn thành một nùi, dưới loạn kiếm chém giết của Ngô Bình mà đại bại rút lui, để lại áo giáp.

Ngô Bình vẫn không hề đuổi theo, dẫu sao quân canh giữ thành hữu hạn, mà đối phương lại có mấy chục vạn đại quân, nếu phản công lại, hậu quả khó lường.

Hai đại dị tộc, mấy chục vạn quân bị đánh lui, cả thành đều reo hò, lão tướng thủ thành bái Ngô Bình một bái thật sâu.

Triệu Vân Cơ cười nói: “Công tử, thành Mộng Hoa bây giờ đã an toàn!”

Sau đó Ngô Bình tham gia trị thương cho những người bên trong, y thuật của cậu bất phàm, đã kéo rất nhiều người trọng thương cận kề cái chết trở về.

Lúc trời tối, đội quân của Nhân Vương cuối cùng cũng về đến, Nhân Vương Mộng Phi Hùng chạm trán với quân địch ở bên ngoài, sau một hồi ác chiếm, tuy giết được thủ lĩnh của phe địch, nhưng bản thân hắn cũng chịu trọng thương, quân tinh nhuệ bên người cũng tử thương hơn một phần ba.

Vốn hắn cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cảm giác được thành Mộng Hoa khó giữ được. Không ngờ đến sau khi trở về, đại quân dị tộc đã rút lui, thành Mộng Hoa bình yên vô sự!

Sau khi biết được tất cả là nhờ công lao của Ngô Bình, Mộng Phi Hùng vô cùng bội phục, bái tạ trước mặt mọi người.

Nhân Vương có thương tích trong người, cần phải tịnh dưỡng, thành Mộng Hoa cũng khôi phục lại sự phồn vinh trước đó.

Nếu đã trở về, Ngô Bình sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, lại luyện thêm một ít đan dược cho Thần Đan Các. Chuyện kinh doanh của Thần Đan Các vẫn luôn không tồi, nơi này có đan dược mà Ngô Bình luyện chế, còn có đan dược cậu mua từ bên ngoài về rồi bán ra, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến mua sắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK