Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, Ngô Bình tung tiếp ba quyền vào các vị trí quan trọng trên người Trần Vĩnh Chân.

Anh ghét nhất loại người dùng oán báo ân nên không thể tha cho anh ta được.

Quyền thứ nhất, Ngô Bình đã đấm dập gan của Trần Vĩnh Chân, quyền thứ thứ hai tấn công tim, cuối cùng là phổi.

Sau đó, Ngô Bình lùi lại, còn Trần Vĩnh Chân nằm im dưới đất, toàn thân bết máu.

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Trước đó, tôi rất tán thưởng anh. Nếu chúng ta thành bạn, anh sẽ là người may mắn, thật đáng tiếc!”

Trần Vĩnh Chân run lên, tay phải vẫn cử động được một chút, anh ta dùng nốt chút sức lực cuối cùng để viết hai từ: Xin lỗi.

Viết xong, Trần Vĩnh Chân gục đầu sang một bên, tay buôn lỏng, người cứng đờ, anh ta đã chết.

Ngô Bình đứng dưới cơn mưa mà tâm trạng rối bời. Anh giơ tay lấy một chùm chìa khoá và ví tiền trên người Trần Vĩnh Chân, sau đó đi tới lối thoát hiểm rồi gọi cho Từ Quý Phi. Nửa tiếng sau, ông ấy đã dẫn các đệ tử thân tin của mình tới.

Thi thể của Trần Vĩnh Chân nhanh chóng được xử lý, sau đó họ đi theo Ngô Bình về phòng 8605.

Từ Quý Phi hỏi: “Người chết là ai thế?”

Ngô Bình thở dài: “Song Tiên của Lĩnh Nam và đồ đệ Trần Vĩnh Chân của họ”.

Từ Quý Phi hô lên một tiếng rồi biến sắc mặt.

“Chuyện… này là sao?”, ông ấy hỏi.

Ngô Bình bỏ qua chuyện linh khí Tử Long, chỉ kể mình cứu Trần Vĩnh Chân rồi bị anh ta đánh lén.

Từ Quý Phi nghe xong thì ngẩn người, vì thấy chuyện này quá khó tin.

“Sao Trần Vĩnh Chân muốn giết chú? Hình như đâu có lý do gì đâu”.

“Chắc vì Song Tiên, họ là hai trợ thủ đắc lực của Hắc Thiên Giáo, có lẽ anh ta muốn dùng cái chết của họ để vu vạ cho em”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Cũng có thể, chú gặp đại nạn mà vẫn qua khỏi thì chắc chắn sau này sẽ có phúc, thôi mình đi uống rượu đi!”

Ngô Bình cười khổ: “Vết thương của em chưa khỏi hẳn, tạm thời không uống rượu được”.

Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Thế chú về nghỉ ngơi đi, sáng mau, anh lại đến thăm”.

Dứt lời, Từ Quý Phi đi trước. Song Tiên và Trần Vĩnh Chân đã chết, đây là một chuyện lớn nên ông ấy phải đích thân xử lý, để tránh để lại manh mối.

Từ Quý Phi đi rồi, Ngô Bình mới lấy chìa khoá và ví tiền của Trần Vĩnh Chân ra, trong ví có thẻ, chứng minh và tiền mặt.

Anh lại lấy chìa khoá xe ra, Trần Vĩnh Chân giấu chiếc chìa khoá này rất kỹ, nếu không dùng tới khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình đã bỏ qua nó rồi. Có lẽ chiếc chìa khoá xe này có ý nghĩa gì đó đặc biệt với Trần Vĩnh Chân hoặc Từ Thiên Hựu.

Nghĩ tới đây, anh lấy chìa khoá rồi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó vừa đi vừa ấn chìa khoá.

Cuối cùng, khi xuống tầng ba của bãi đỗ xe, anh đã thấy một chiếc xe sáng đèn.

Ngô Bình mở cửa xe rồi ngồi vao, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu, chẳng mấy chốc đã phát hiện có ba phiến ngọc được giấu dưới đệm”.

“Có ba phiến ngọc thôi mà giấu kỹ thế”, Ngô Bình thấy kỳ lạ, vì vậy lật tấm đệm lên để lấy ngọc ra.

Anh nhìn xuyên thấu vào ba viên ngọc rồi ngẩn người, hoá ra mảnh ngọc này được ghép từ rất nhiều lớp nhỏ thành, mỗi lớp đều rất mỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK