Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Li cười nói: "Đúng rồi, cậu dọn dẹp đồ đạc đi. Tôi lái xe đến đó với cậu".

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Cũng không có gì để dọn cả, đó chỉ là một cái quan tài, nặng lắm".

Minh Li trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: "Quan tài sao?"

Trương Tiểu Bình gật đầu: "Là một cỗ quan tài rất kỳ lạ, ngủ một giấc trong đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Hôm nay em giết được gã trọc có lẽ có liên quan đến việc em ngủ trong quan tài".

Minh Li càng thấy hứng thú, nói: "Thế chị phải đi xem mới được".

Thế là Minh Li lái xe, hai người cùng tới cống nước có cỗ quan tài.

Xe lái đến một nơi trống trải, Trương Tiểu Bình bảo cô ấy dừng xe.

Minh Li nhìn quanh, ngạc nhiên nói: "Gia chủ, chỗ này chẳng có gì cả".

Trương Tiểu Bình hơi ngại: "Ở dưới cống nước. Chị Li, dưới đó bẩn lắm, hay là chị đừng xuống thì hơn".

Minh Li cười: "Chị không sợ bẩn, chỉ muốn xem thử cỗ quan tài mà cậu nói là bảo bối gì".

Dưới cống nước đúng là khá bẩn, ruồi muỗi bay đầy, thỉnh thoảng còn gặp xác động vật lớn, vừa tanh vừa thối.

Trương Tiểu Bình sợ Minh Li đụng bẩn nên ôm cô ấy đi. Đi được vài phút thì tới trước quan tài của anh. Quan tài rất to, rộng hai mét, dài hơn ba mét, bên trong rất sạch sẽ.

Vào trong quan tài, mùi hôi thối không còn nữa, tiên quang chín màu lấp lánh, Minh Li cảm thấy rất thoải mái. Cô ấy kinh ngạc hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"

Trương Tiểu Bình trả lời: "Em cũng không biết, em tình cờ phát hiện ra nó".

Hai mắt Minh Li sáng rỡ: "Đồ tốt đấy, sau này chị sẽ ngủ trong này hằng ngày".

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Ngủ ở đây ạ? Không chuyển quan tài đi sao?"

Minh Li liếc anh một cái: "Ngốc, đồ tốt thế này nhỡ ai biết thì chúng ta gặp rắc rối lớn đấy. Chi bằng cứ để đây, tối nào cũng tới ngủ, dù sao đâu có ai điên mà xuống cống nước làm gì?"

Nói rồi cô ấy ôm Trương Tiểu Bình: "Tối nay không về nữa".

Ở phía xa, Đường Tử Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi nghiến răng: "Mới có một ngày mà đã tìm được bạn gái rồi, giỏi thật!"

Chu Thanh Nghiên nhoẻn môi cười: "Chị Tử Di, chẳng phải là đang trong Luân Hồi Đại Kiếp à? Những gì anh ấy trải qua bây giờ giống như sống lại cuộc đời mới, thế nên dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không cần phải tức giận".

Đường Tử Di khẽ than: "Đương nhiên là chị hiểu, chỉ càu nhàu vậy thôi mà".

Cô ấy cúi đầu nhìn bụng dưới mới nhú lên của mình: "Con đã sắp bốn tháng rồi, mong anh ấy có thể lịch kiếp thành công trước khi con ra đời".

La Thiên Tướng cười nói: "Nhất định. Con của mấy đứa, sau này chắc chắn cũng sẽ là một thiên tài".

Chu Thanh Nghiên không khỏi thấy ngưỡng mộ, thầm nghĩ đợi Ngô Bình khôi phục, cô ấy cũng đòi anh một đứa con, nhất định phải sinh một thằng con trai!

Trương Tiểu Bình trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, trong quan tài, anh lại hành hạ Minh Li một phen, mãi đến khi cô ấy xin tha anh mới dừng.

Minh Li lúc này toàn thân đầy mồ hôi, cô ấy trừng mắt với Trương Tiểu Bình: "Cậu nhỏ thế mà biết không thiếu tư thế nào hết nhỉ".

Trương Tiểu Bình cười hì hì: "Chưa ăn thịt lợn chứ đâu phải chưa nhìn thấy lợn bao giờ?"

Minh Li cú anh một cái: "Nói ai là lợn đấy?"

Hai người cười nói một hồi, Trương Tiểu Bình nói: "Chị Li, em phải tu luyện rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK