Đợi được một lúc, một nam tu bỗng đáp xuống cách đó không xa, anh ta cầm một bó hoa tươi trong tay, lớn tiến nói: “Hồng Hồng, em ra đây đi, tôi thật sự yêu em, xin em hãy đồng ý tôi đi!”
Ngô Bình ngây người, vội vàng đi qua bên cạnh, tránh bị lôi vào.
Người này gào thét mấy câu thì có một nữ tu bay xuống một tảng đá lớn, trông xinh đẹp động lòng người. Cô ta lạnh lùng nói: “Đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta không có khả năng”.
Nam tu rất đau khổ, giậm chân đấm ngực, tiếp tục nói mấy câu sến súa.
Ngay lúc ấy, lại có một nam tu đáp xuống, tuy không có hoa tươi, nhưng vẻ mặt si tình, lên tiếng: “Hoa Hoa, em thật sự không gặp tôi sao? Đây đã là ngày thứ một nghìn ba trăm bốn mươi hai ngày anh đến tìm em rồi, nếu em không gặp tôi, mỗi ngày tôi đều đến đây!”
Lúc này Ngô Bình lại nhìn thấy, trên tảng đá lớn đã xuất hiện mười mấy nữ tu đứng hóng chuyện, trông dáng vẻ như bọn họ đã sớm quen với chuyện này.
Có mấy nữ tu nhìn sang Ngô Bình, một người trong đó hỏi: “Này, người này khí chất không tệ, trông cũng anh tuấn, anh ta đến tìm ai vậy?”
“Chắc không phải lại là tên si tình nữa đấy chứ!”. Một nữ tu khẽ cười khiến đàn ông si mê lại nói: “Tôi qua đó trêu chọc anh ta một chút”.
Nữ tu lên tiếng ấy, mặt mày như hoạ, mắt ngọc mày ngài, mặc một bộ váy lụa thêu hoa, da dẻ trắng mịn như tuyết, sáng như pha lê, khiến người ta có cảm giác dịu dàng, tóc dày mềm mại, búi thành búi cao, để lộ vẻ ngoài đoan trang cao quý. Dáng người cô ta yểu điệu, đường cong có đủ, vóc dáng như ẩn như hiện ạo cảm giác thần bí mê hoặc.
Nữ tu đáp xuống bên cạnh Ngô Bình, cười nói: “Anh đến đây tìm ai sao?”
Ngô Bình nhìn nữ tu, khẽ gật đầu, quả thực là cậu đến để tìm người.
Nữ tu khẽ thở dài, nói: “Không biết là cô gái nào có thể được anh coi trọng đến vậy. Tôi đây là Nhan Vũ Sương, còn chưa được biết tên anh đây”.
Ngô Bình thầm nói cô hiểu lầm gì à? Nhưng cậu cũng không giải thích, nói: “Ngô Bình”.
Nhan Vũ Sương nói: “Sư huynh Ngô trông như nhân tài, chắc chắn là người bất phàm, không biết đang tu hành ở đâu?”
Ngô Bình nói: “Tôi mới đến, tu hành trên Tử Long Phong”.
Thật ra Nhan Vũ Sương là hỏi Ngô Bình đang tu hành ở thượng viện hay nội viện, nghe thấy Tử Long Phong, cô ta bỗng nhiên nhớ ra, bất giác kinh sợ, nói: “Anh chính đệ nhất Kiếm Bảng mới đến kia sao?”
Ngô Bình cười nói: “Là tôi”.
Nhan Vũ Sương kinh ngạc hô lên, chẳng lẽ người định mệnh của mình kia sao? Cô ta vội nói: “Vừa nãy tôi thất lễ rồi! Không biết cô gái nào may mắn được anh coi trọng như vậy?”
Ngô Bình vẫn chưa kịp đáp thì nữ tu lúc trước đã từ trong cốc bay ra, nói với Ngô Bình: “Thưa anh, Kiếm Tôn cho mời”.
Nhan Vũ Sương trừng lớn mắt, cậu đến để gặp sư tôn sao? Cô ta vội nói: “Sư tỷ, để em dẫn cậu Ngô đi cho”.
Nữ tu gật đầu: “Được thôi”.
Nhan Vũ Sương lập tức đưa Ngô Bình đến trước một cung điện trong cốc, cổng cung điện mở ra, Nhan Vũ Sương đi đến trước cửa, cao giọng nói: “Sư tôn, cậu Ngô đến rồi”.
“Mời cậu Ngô vào”. Một âm thanh êm tai vang lên, Ngô Bình cất bước vào điện.
Vẻ mặt Nhan Vũ Sương đầy nghi hoặc, sư tôn mình trước giờ không cho phép nam tu đi vào Hồng Liên Điện của bà ấy, sao lần này lại để cậu Ngô đi vào rồi?
Ngô Bình vào điện thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi xếp bằng trên một đóa sen đỏ, đóa sen đỏ đó giống như là một pháp khí, xung quanh có vô số phù văn lơ lửng. Cùng lúc đó, trong điện còn có một luồng hơi thở lành lạnh, vừa ngửi đã cảm thấy thoải mái.
Gương mặt người phụ nữ có đeo một lớp lụa mỏng, nhưng đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp, bà ấy khẽ cười hỏi: “Cậu là gì của Thẩm Huyền Tông?”
“Là sư tôn của vãn bối”.
Hồng Liên Kiếm Tôn khẽ gật đầu: “Xem ra ông ta đã quay về Vạn Kiếm Tiên Giới rồi. Đệ nhất Kiếm Bảng kia là cậu đúng chứ?”
Ngô Bình: “Là vãn bối”.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Tôi và sư phụ cậu chút quan hệ, sau này cậu có thể ra vào Liên Hồng Cốc bất kỳ lúc này, đây là thủ lệnh”.
Nói xong, một miếng ngọc bài bay vào trong tay Ngô Bình.
Nhận lấy ngọc bài, Ngô Bình chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiền bối”.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Đệ tử bên ngoài kia tên Nhan Vũ Sương, cậu cảm thấy thế nào?”
Ngô Bình ngây người, nhưng ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất tốt”.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Nếu cậu thích, có thể đưa cô ấy đi”.
Ngô Bình sững sờ, cái gì với cái già chứ, cậu đang định từ chối thì Nhan Vũ Sương bên ngoài đã đi vào, đôi mắt đầy vẻ vui mừng, nói: “Đệ tử nhận lệnh!”
Lần này mục đích Ngô Bình đến đây là vì Kiếm Đạo Vương Tọa, lập tức lên tiếng nói: “Tiền bối, vãn bối muốn giành lấy Kiếm Đạo Vương Tọa”.
Hồng Liên Kiếm Tôn gật đầu: “Thêm năm canh giờ nữa, Kiếm Đạo Vương Tọa sẽ xuất hiện. Cậu không cần gấp, lát nữa tôi đích thân đưa cậu đi”.
Ngô Bình hành lễ: “Cảm ơn tiền bối!”
Hồng Liên Kiếm Tôn nói: “Tôi và sư tôn cậu là người quen cũ, sau này cậu cứ gọi tôi một tiếng sư thúc đi”.
Ngô Bình: “Vâng, sư thúc”.