Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Thiết biến sắc mặt rồi khẽ gật đầu: “Thế lực của họ rất lớn, là bang phái hàng đầu ở Nam Đô nên tôi cũng biết. Người lập ra bang phái đó không hề đơn giản, người chống lưng cho họ là con trai của thị trưởng Nam Đô, tên là Đỗ Hạo Dương, võ giả cảnh giới Võ Vương Đơn Dị Nhân và thánh y Hoàng Khai”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có mỗi bang này thôi mà có nhiều nhân vật lớn đứng sau vậy à?”

Viên Thiết đáp: “Tôi có một người đồng hương ở trong bang này, cậu ta từng kể các thành viên của bang này chỉ làm các việc vặt thôi, chứ bên trên còn có một thế lực lớn hơn, nhưng cậu ta không dám kể chi tiết”.

Ngô Bình đầy tò mò, hoá ra bang này không hề đơn giản!

Lúc này, kế toán của Viên Thiết đã tính toán xong. Những ngày qua, họ đã ăn uống ở quán của Trần Hiểu Đồng hết mấy trăm nghìn, thêm năm trăm nghìn trả trước để ăn rồi trừ dần nữa thì cũng kha khá tiền, nhưng Viên Thiết vẫn bảo kế toán chuyển tiền ngay.

Thấy Viên Thiết có vẻ biết điều, Ngô Bình nói: “Anh Viên, sau này thường xuyên dẫn anh em tới quán ủng hộ nhé, tôi sẽ giản giá cho”.

“Chắc chắn rồi”, Viên Thiết vội nói, sau đó không dám nán lại lâu mà ra về luôn.

Viên Thiết đi rồi, Trần Hiểu Đồng mới ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Anh làm thế nào vậy?”

“Làm gì cơ?”, Ngô Bình biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Trần Hiểu Đồng: “Viên Thiết này không đơn giản đâu, gã có nhiều bạn bè, còn từng tập võ, ngoài ra còn kết nghĩa với cục phó Lưu. Nhưng ban nãy, gã đứng trước mặt anh lại ngoan như cún, đúng là kỳ lạ!”

Cậu thanh niên tóc vàng gật đầu lia lịa: “Chưa hết, trong thẻ của anh Ngô có nhiều tiền lắm, làm em sợ hết hồn”.

Ngô Bình cười nói: “Thẻ ấy là anh mượn người ta đó”.

Trần Hiểu Đồng híp mắt rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Anh Ngô, Viên Thiết gọi anh là tông sư, lẽ nào anh là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình gật đầu: “Cũng gần như vậy, nhưng chưa giỏi lắm, song để đối phó với Viên Thiết thì một mình anh cân được mười người như gã”.

Mọi người đều há hốc miệng, một đánh mười ư? Ngô Bình giỏi thế!

Trần Hiểu Đồng chợt hỏi: “Nói vậy là hôm nay em cứu anh là thừa thãi, chứ anh thừa sức xử lý hai tên kia à?”

Ngô Bình cười đáp: “Cũng không hẳn là thế, bang Rắn Độc mạnh hơn anh tưởng nhiều, đứng sau họ còn có một cao thủ cảnh giới Võ Vương. May mà anh không đi theo hai tên kia, không chẳng may đánh nhau thì anh bị bang ấy tẩn chết rồi”.

Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Cảnh giới Võ Vương mạnh lắm ạ?”

Ngô Bình: “Một người có thể đánh bại mười người như anh, hơn nữa còn dễ như ăn kẹo”.

Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, sau đó thầm lo lắng thay Ngô Bình.

Anh cười nói: “Mọi người yen tâm, trước khi bang này bị tiêu diệt, anh sẽ bảo kê cho quán nướng này”.

Trần Hiểu Đồng biết sự việc nghiêm trọng nên nói ngay: “Anh Ngô, quán nghỉ thì nghỉ thôi, không sao đâu, anh đừng dây vào bang ấy nữa”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh không động vào họ thì họ cũng tìm tới anh thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK