Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối đó, anh tu luyện một môn Ngũ Bí Thuật, bí thuật này anh đã từng tu luyện từ lâu, giờ anh chỉ dùng ngũ hành để sắp xếp lại, từ đó nâng cao uy lực của nó.

Anh vừa luyện bí thuật được mấy lần thì kết giới rung chuyển, một con cáo trắng bị thương xông vào. Cáo trắng có chín cái đuôi tròn, giống như chín quả cầu lông nhỏ, rõ ràng là nó vẫn còn nhỏ, chín đuôi vẫn chưa mọc ra đủ. Chân trái của cáo trắng đã bị thương, nó nhìn Ngô Bình với vẻ rất đáng thương, ánh mắt như đang cầu cứu.

Ngô Bình nhìn thấy cáo trắng thì bất giác nhớ đến một người quen cũ, anh nói với giọng ấm áp: “Ai đã làm mày bị thương?”

Lúc này, có tiếng bước chân của mấy người từ ngoài cửa động truyền vào, một trong số đó nói: “Kỳ lạ, rõ ràng tôi đã nhìn thấy một con cáo chín đuôi ở đây, sao lại không thấy đâu nữa?”

“Tìm lại thử xem, đuôi của con cáo chín đuôi này là trang sức cực phẩm đấy, trong thành có người ra giá ba mươi triệu tiền tiên đấy. Bắt được nó thì chúng ta sẽ phát tài”.

Mấy người đó vừa nói chuyện vừa tìm kiếm xung quanh, bỗng dưng có người thốt lên: “Vết máu đến đây thì không thấy đâu nữa, ầy, chỗ này có kết giới”.

Cáo trắng nghe bên ngoài có tiếng động thì sợ đến run lẩy bẩy, mắt rưng rưng nhìn Ngô Bình, vừa đáng thương vừa cần giúp đỡ.

Ngô Bình ôm nó vào lòng, nói: “Mày không cần sợ, có tao ở đây, bọn họ không thể làm hại mày được đâu”.

Anh nói xong thì phất tay, kết giới biến mất, anh ôm cáo chín đuôi, biến thành một vệt sáng rồi biến mất, những người ở đó còn chưa kịp nhìn thấy anh trông thế nào.

Một lúc sau, Ngô Bình đưa cáo chín đuôi đến một hang động khác, anh lấy ra một ít dược liệu, vò thành thuốc nhão rồi đắp lên vết thương của cáo trắng, sau đó cho nó uống mấy viên thuốc nữa.

Thuốc mà anh bôi có tác dụng kỳ diệu, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cáo trắng đã có thể đi lại bình thường, vết thương cũng lành hẳn. Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy nhảy quanh Ngô Bình, vô cùng hoạt bát.

Ngô Bình nói: “Tao thấy mày cũng không lớn tuổi, sao lại chạy ra đây một mình?”

Cáo trắng khẽ kêu vài tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì.

Đúng lúc này, một luồng sáng trắng chiếu xuống trước động, sau đó một người phụ nữ bước vào, cô ta nhìn con cáo trắng rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó uyển chuyển chào: “Cảm ơn công tử đã cứu em gái tôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nó là em gái cô?”

Người phụ nữ gật đầu: “Bọn tôi là Hồ tộc ở Thanh Linh Động Thiên, em gái tôi khá ương bướng, một mình ra ngoài chơi, kết quả suýt nữa bị thợ săn bắt”.

Ngô Bình đã rõ mọi chuyện, ngay thời điểm vừa rồi, giữa hai chị em này đã có một cuộc trao đổi phức tạp.

Anh gật đầu: “Cũng may cô ấy không sao”.

Con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng người phụ nữ, sau đó lưu luyến nhìn Ngô Bình.

Người phụ nữ: “Công tử đã cứu em gái tôi, nhà họ Hồ không có gì báo đáp, chỉ có món đồ này tặng cho công tử”.

Nói rồi một trang bản đồ bay đến trước mặt Ngô Bình. Anh lướt nhìn thì nhận ra có hai địa điểm được đánh dấu trên trái đất.

Anh hỏi: “Xin hỏi đây là bản đồ gì thế?”

Người phụ nữ nói: “Đây là hai bảo địa trong Thanh Linh Động Thiên, người bên ngoài không hề biết, danh sách người vào bảo địa đã bị các thế lực lớn độc chiếm từ trước. Công tử cầm tín vật này thì có thể an toàn vào được bên trong”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK