Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười lăm phút sau, Ngô Bình và huấn luyện viên cùng một thầy giáo khác theo đội tới quán trà đối diện khách sạn. Họ vừa ngồi xuống thì một người đàn ông xăm hình rồng hổ, mặc áo ca rô, chân mang dép lê, trên người toát ra khí chất vô lại xuất hiện.

Ngô Bình: “Các người muốn sao?”

Người đàn ông đánh giá Ngô Bình: “Ranh con, cậu là ai?”

Huấn luyện viên lên tiếng: “Cậu ấy là cầu thủ xuất sắc nhất đội chúng tôi!”

Người đàn ông gật đầu: “Vậy cũng được, cậu có thể kiểm soát trận đấu nên sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ tham gia vào việc này thôi!”

Năm phút trôi qua, một thanh niên đeo đầy khuyên trên lỗ tai, mặt trang điểm màu khói đi tới, người đàn ông xăm trổ vội nhường chỗ, nịnh nọt cười: “Thiếu bang chủ tới rồi ạ!”

Thiếu bang chủ kia mỉm cười, ngồi xuống rồi chớp mắt với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên Chu, để cô chờ lâu quá!”

Huấn luyện viên Chu nói: “Thiếu bang chủ tìm tôi có việc gì?”

Thiếu bang chủ châm một điếu thuốc: “Ngày mai các vị phải thi đấu, đầu tiên là vòng loại, dựa theo tin tức chúng tôi tìm hiểu được thì thực lực trường các vị rất mạnh, có lẽ sẽ đánh bại đối thủ, tiến vào vòng đấu điểm thứ hai. Vòng đấu điểm thì ít nhất phải chơi với hai mươi trường, trong đó có vài trận tôi cần các vị phối hợp, mỗi lần hợp tác như thế thì sẽ trả một khoản phí trà nước cho mọi người”.

Ngô Bình: “Chúng tôi có thể thi đấu bình thường rồi giành quán quân, không có hứng thú với phí trà nước gì đó”.

Thiếu bang chủ nhíu mày: “Nhóc con này là ai?”

Người đàn ông xăm trổ: “Thiếu bang chủ, đây là thành viên quan trọng nhất đội!”

Thiếu bang chủ mỉm cười: “Thanh niên nên dễ kích động quá, có lẽ cậu nên bàn bạc với huấn luyện viên của mình một chút”.

Ngô Bình đứng lên: “Huấn luyện viên, chúng ta đi thôi!”

Ba người Ngô Bình rời đi, nụ cười của thiếu bang chủ cũng biến mất, hắn phất tay một cái, có bốn người đàn ông xúm lại, chặn đường mấy người Ngô Bình.

Ngô Bình nhướng mày: “Anh muốn động tay động chân?”

Thiếu bang chủ nói: “Cậu em, cậu còn trẻ, không biết sự phức tạp của xã hội. Ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì sẽ đảm bảo cho sự an toàn của các cậu, còn kiếm được tiền nữa”.

Ngô Bình thở dài: “Xem ra không cho anh biết mùi một chút thì không được rồi!”

Sắc mặt thiếu bang chủ trầm xuống: “Dạy tụi nó một trận!”

Có người xông lên, Ngô Bình vung tay, hai người bay ra mười thước, nện mạnh vào tường, miệng hộc máu tươi.

Thiếu bang chủ còn đang ngỡ ngàng, Ngô Bình đã túm tóc hắn, áp mặt xuống bàn: “Chỉ dựa vào thằng vô dụng như anh mà cũng dám chặn đường tôi?”

Thiếu bang chủ vừa rén vừa tức, hắn hét toáng lên: “Ranh con, biết bố mày là ai không?”

Ngô Bình: “Không phải chỉ là thiếu bang chủ gì đó thôi sao? Nào, dẫn tôi tới chỗ bang Hải Long của mấy người đi”.

Huấn luyện viên vội nói: “Huấn luyện viên, đừng kích động!”

Ngô Bình thản nhiên: “Huấn luyện viên và thầy về trước đi, chuyện kế tiếp không liên quan tới mọi người”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK