Ngô Bình: “Nhưng tôi nhớ có người từng nói, vài tu sĩ ở vũ trụ phụ đến vũ trụ chính sẽ hệt như thần linh vậy mà?”
Liễu Tam Tương: “Đúng là như thế nhưng mấy người đó đều là các nhân vật đỉnh cấp ở trong các vũ trụ phụ, hơn nữa tìm được căn nguyên của họ ở vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Căn nguyên?”
Liễu Tam Tương: “Vũ trụ phụ là thế giới được phản chiếu từ một góc độ nào đó của vũ trụ chính, vũ trụ phụ phụ thuộc vào vũ trụ chính. Chẳng hạn như một ngôi đền ở vũ trụ chính đã thu hút rất nhiều tín ngưỡng vì có hương hoa dồi dào. Vậy thì ngôi đền sẽ được phản chiếu vào một vũ trụ phụ nào đó, từ đó tạo ra trật tự vũ trụ. Lúc này, ngôi đền là căn nguyên của tiểu vũ trụ phụ này”.
Ngô Bình hỏi: “Đại Ngũ Hành Giới cũng có căn nguyên sao?”
Liễu Tam Tương: “Dĩ nhiên là có, căn nguyên của Đại Ngũ Hành Giới là một bộ Đạo Kinh, Ngũ Hành Bản Nguyên Kinh. Chỉ cần tìm được bộ kinh này, công tử chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại tối cao của Đại Ngũ Hành Giới”.
Ngô Bình: “Đạo kinh này đang ở đâu?”
Liễu Tam Tương: “Nó từng xuất hiện hai lần, lần thứ nhất đã tạo ra một tông môn cực kỳ lớn, Ngũ Hành Tiên Tông. Lần thứ hai, tạo ra một cao thủ siêu cấp, cũng chính là người tạo ra Đại Ngũ Hành Giới”.
“Nói như vậy, trước mắt Căn Nguyên Kinh Ngũ Hành vẫn chưa rõ tung tích, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ xuất hiện”. Liễu Tam Tương nói.
“Lão Liễu, trong giới thế tục, có phải cũng có truyền thừa tu chân không?”
Liễu Tam Tương: “Thật ra giới thế tục là nền tảng của Linh Giới và Tiên Giới. Trình tự các Tu Chân Giới đều có một vài quy tắc thông dụng, chỉ có tạo phúc thế tục, có được công đức thì mới có thể loại bỏ tai kiếp trong tu hành”.
Ngô Bình: “Ồ, công đức sao? Vậy làm sao mới có thể biết được đã có được bao nhiêu công đức?”
Liễu Tam Tương: “Chỉ khi tu vi đạt đến Đạo Cảnh, mới có thể biết rõ bản thân có được bao nhiêu công đức. Tu sẽ dưới đạo cảnh thì không thể biết được”.
Nói chuyện với Liễu Tam Tương một lúc, Ngô Bình ngủ một giấc thật say, nếu tu luyện đã không có tiến triển gì thì chi bằng cứ ăn ngon ngủ kỹ vậy.
Sáng hôm sau, Ngô Bình rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, thì thấy bữa sáng nhà họ Tôn đã chuẩn bị đầy đủ. Tôn Tử Nghiên rất nhiệt tình, cười nói: “Anh Diệp, mau dùng bữa sáng đi”.
Ngô Bình gật đầu, ngồi xuống cùng ăn với mọi người, anh hỏi: “Bên phía bệnh viện thương lượng rồi sao?”
Tôn Tử Nghiên: “Người chú kia đã đồng ý hợp tác với chúng ta, tôi sẽ giúp bệnh viện bọn họ giới thiệu thêm trong livestream. Nhưng bên phía bệnh viện cần phải chuẩn bị đôi chút, ngày mai chúng ta mới có thể qua”.
Ngô Bình: “Không sao, ngày mai đi cũng được. Hôm nay cô cứ livestream bài hát kia đi”.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Ừ, anh Diệp, anh đi với tôi đến công ty đi. Bài hát này rất hay, nhưng giọng tôi lại không hợp. Bên phía công ty có một cô bạn thân của tôi, cũng là người hợp tác trong công ty, cô ấy rất đẹp, hát cũng rất hay”.
Ngô Bình: “Ừ, tôi cũng đi dạo xem”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình đi dạo xung quanh, sau đó thì đến công ty với Tôn Tử Nghiên. Nói là công ty, nhưng thật ra là một căn nhà ở vùng ngoại ô, sau khi tu sửa đơn giản thì trở thành công ty của mấy người.
Xe dừng trước cửa công ty, một cô gái mặc váy trắng dài đang quét dọn sân, cô ấy có gương mặt trái xoan, da trắng mịn, khí chất khuôn mặt rất cao cấp, chỉ là gương mặt có phần lạnh lùng, không hề có ý cười.
Nhìn thấy xe của Tôn Tử Nghiên, cô ấy vốn định chào hỏi, nhưng nhìn thấy người lạ là Ngô Bình ngừng lại, chỉ gật đầu với Tôn Tử Nghiên.
Tôn Tử Nghiên lấy dụng cụ trong tay cô ấy, cười nói: “Bạn yêu à, đừng quét nữa, tớ giới thiệu với cậu này, đây là anh Ngô Bình, là người hợp tác mới của chúng ta”.
Mỹ nữ này chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Tôn Tử Nghiên: “Anh Ngô, đây là một trong những người hợp tác của tôi, Nhan Băng”.
Ngô Bình nói: “Chào cô”.
Nói chuyện khách sáo mấy câu, ba người đi vào nhà. Trong nhà có năm phòng, phía bắc có ba phòng, phía đông một phòng, hai phòng ở giữa thì liền nhau thành một, diện tích khá lớn, được dùng làm nơi làm việc của công ty, có để mấy bàn làm việc, còn có mấy chiếc máy tính. Phía đông và hai phòng hai bên thì dùng để livestream.