Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đây một cái là Ngô Bình quên hết mọi điều khác ngay.

Phòng thí nghiệm này chủ yếu nghiên cứu thuốc ảnh hưởng tới Nguyên Anh và linh hồn, nói trắng ra là nghiên cứu dược lý. Đáng tiếc là các thuốc thử nghiệm ở đây đã mất tác dụng, may mà trên phiến ngọc vẫn còn ghi chép về quá trình luyện chế, qua đó, anh có thể hiểu được phần nào.

Ngô Bình nghiên cứu đến mấy ngày lúc nào không hay, khi anh ra ngoài thì đã là bảy ngày sau rồi.

Anh mở cửa ra thì Cương Tử vội chạy đến báo: “Cậu chủ, anh Hoàng chờ cậu hai ngày rồi”.

Anh Hoàng chính là Hoàng Tử Cường, ngày trước Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường.

Ngô Bình gật đầu rồi đi ra ngoài thì thấy ông nội và bố mình đã về, anh chào hỏi một chút rồi mới gọi Hoàng Tử Cường vào phòng khách.

“Anh chờ tôi những hai ngày chắc có chuyện gấp gì hả?”, thường thì nếu Hoàng Tử Cường gặp chuyện thì sẽ gọi cho Ngô Bình. Nhưng lần này anh ấy về hẳn đây, chứng tỏ đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết.

Hoàng Tử Cường cười nói: “Cậu chủ, tôi muốn về làm việc cạnh cậu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sao? Ở Hải Thành không quen à?”

Hoàng Tử Cường: “Không phải không quen, mà là mọi việc ở đó ổn hết rồi. Tiêu Thiên Kỳ bị xử lý xong thì Thanh Môn cũng không làm gì được chúng ta nữa, cả Hải Thành giờ đã do một mình Hoàng Thiên Bá quản lý. Lần trước, cậu chủ bảo bọn tôi chuyển sang mảng bảo hiểm thì chúng tôi cũng làm xong rồi, tháng trước doanh số đã lên đén 50 tỷ, tiền đồ tươi sáng”.

Ngô Bình: “Thế chẳng tốt rồi còn gì?”

Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, tôi là chiến tướng mà, cậu bảo tôi ở lại Hải Thành bình yên thì sao tôi chịu được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là ở đấy không cần thêm người hỗ trợ nữa, anh về cũng được, ở đây đang có có núi việc, một mình Cương Tử làm không xuể”.

Hoàng Tử Cường mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu chủ”.

Thật ra, Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của Hoàng Tử Cường. Anh ấy muốn gần Ngô Bình để được chỉ dẫn nhiều hơn, như vậy sẽ tiện cho việc đột phá.

Ngoài Ngô Mi ra, thì nhà Ngô Bình đã đông đủ. Ngô Bình bảo Lina chuẩn bị mở tiệc. Buổi chiều, chú hai và cô của anh cũng đến, thậm chí Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được Viêm Dương đưa từ Thiên Kinh về.

Lý Vân Đẩu rất vui, bây giờ nhà họ Lý như mặt trời ban trưa, tiền đồ rộng mở. Điều quan trọng nhất là ông ấy có một người cháu trai ưu tú như Huyền Bình.

Thím hai cũng đến, bà ta nghe chồng kể về tài năng của Ngô Bình xong thì cũng khách sáo với anh hơn, khi gặp Lý Niệm Tổ và Trương Lệ thì đã chịu chào họ là anh chị.

Người lớn uống rượu chuyện trò, trẻ con nô đùa, hai con của Lý Gia Ninh là Trịnh Tinh và Trịnh Hạo Vũ. Con của Lý Đông Hưng là Lý Hoằng Đào, Lý Thuỵ và Lý Hân, ngoài ra còn có Ngô Bình, Ngô Mi, Mỹ Ngọc, ai cũng bám lấy Ngô Bình.

Lý Hân mới 11 tuổi, cô bé tròn mắt hỏi: “Anh ơi, mẹ em bảo anh siêu lắm, như thần tiên ấy, thế anh có phép ạ?”

Trong ấn tượng của cô bé vẫn chưa có khái niệm tu hành.

Ngô Bình cười nói: “Theo cách hiểu của em thì anh có đấy”.

Lý Hân oa lên rồi nói: “Anh biết bay luôn đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.

Lý Hân lập tức ôm tay anh rồi nói: “Anh cho em bay với, em cũng muốn bay”.

Ngô Bình cười nói: “Ừ, anh cho em bay lên trời luôn”.


Lý Thuỵ cười nói: “Em nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK