Ngô Bình: “Chỉ có công pháp thôi sao? Không có tài nguyên tu luyện à?”
Ông lão: “Ở đây có nhiều đồ lắm, cậu cứ chọn tuỳ ý”.
Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì thấy đại điện trống trớn, không có một thứ gì thì anh chọn bằng niềm tin à?
Anh thở dài nói: “Được rồi, cảm ơn”.
Ông lão gật đầu nói: “Cậu là đệ tử cuối cùng mà tiên điện Thiên Võ tiếp nhận, sau khi cậu rời khỏi đây, tiên điện sẽ chìm xuống lòng đất và biến mất”.
Dứt lời, ông lão giơ tay chỉ về phía Ngô Bình, ngay sau đó có một tia sáng chiếu vào mi tâm anh rồi hoá thành một luồng thông tin khổng lồ.
Tiếp nhận các truyền thừa xong, Ngô Bình lấy đao ra rồi bắt đầu đào ngọc tiên dưới sàn. Các viên ngọc tiên này không là gì với tiên điện này cả, nhưng mang ra bên ngoài thì rất có giá trị. Phỉ thuý, hay thạch anh đều không là gì hết.
Ngô Bình cứ thế đào ngọc rồi cho vào nhẫn trữ đồ, anh làm rất nhanh, không lâu sau đã đào hết sạch ngọc ở đây.
Cuối cùng, anh bay lên nóc nhà rồi cậy nốt bảo thạch. Bảo thạch ở đây toàn hàng cực phẩm, viên nào cũng to như nắm đấm, đã thế còn toả sáng lấp lánh.
Nhưng anh mới cậy được hơn trăm viên thì đại điện đã rung lên, anh biết nó sắp lún xuống nên xông ngay ra ngoài.
Cánh cửa mở ra, Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó kéo Minh Diệm và An Tự Tại lao nhanh ra khỏi hang động rồi chạy xuống núi.
Bọn họ vừa ra ngoài thì thân núi đã rung lên dữ dội, sau đó lún xuống chìm vào trong tuyết.
Bọn họ cưỡi lên con đại xà rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng chưa đi được ba xa, bí cảnh Thiên Võ đã rung lên như sắp tận thế.
Ngô Bình nói: “Mau đến điểm tập hợp”.
Họ ngồi trên con đại xà, nó tăng tốc thật nhanh nên chưa tới nửa tiếng, đã đưa mọi người đến lối ra.
Lúc này, có một cánh cửa màu lam hiện lên trên không trung, có nhiều người đang nhảy vào đó. Xem ra họ cũng biết bí cảnh có chuyện nên vội vã rời đi.
Nhóm Ngô Bình cũng nhảy vào cánh cửa ấy, họ vừa đi thì con bạch xà cũng thoáng do dự rồi bay ra theo.
Cảnh vật thay đổi, nhóm Ngô Bình đã xuất hiện ở nơi tập trung ban đầu, nhưng ngay sau đó có một con đại xà bay ra theo.
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, có người định ra tay với nó, nhưng Ngô Bình đã lên tiếng: “Nó là thú cưng của tôi, mọi người đừng sợ”.
Nghe thấy thế, mọi người dừng tay.
Hoàng Nhiễm vẫn chờ ở đây, ban đầu có 20 tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, mà giời chỉ có một mình Ngô Bình trở ra.
Hoàng Nhiễm nói: “Ngô Bình, cậu đã ra trước rồi thì về luôn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.