Sau đó anh lại nghiên cứu thuốc di truyền khác, có cấp S, cấp SS, sau đó lại phát hiện trong mỗi loại thuốc di truyền đều có dược tính của dị biến thạch, khác nhau ở chỗ liều lượng ít nhiều và dược tính cao thấp.
Cùng là thuốc di truyền cấp SS, hiệu quả có lẽ sẽ khác nhau hoàn toàn, một loại tăng tốc độ phản ứng thần kinh, một loại khác có lẽ là nâng cao khả năng phòng ngự.
Ngoài thuốc di truyền, anh còn lấy một ít tễ thuốc, là sương khói màu vàng tím. Ngô Bình quan sát một hồi thì nhận ra sương khói này là đoạn gen được lấy từ trong xương của Thần linh.
Có năm loại tễ thuốc giống nhau, lần lượt được thể hiện ở trạng thái khác nhau, có loại ở dạng sương, có loại là dạng quang, có loại là ngọn lửa.
“Những đoạn gen này mạnh quá, người bình thường chắc chắn không thể chịu được”, anh lẩm bẩm nói.
Nói rồi anh nghĩ đến gì đó, bố mình là Linh Minh Thánh Thể, thể chất siêu phàm Nhập Thánh, hoàn toàn có thể thích ứng với đoạn gen này.
Vừa nghĩ thế, anh lại vội lắc đầu: “Không được, vẫn có rủi ro. Đợi sau khi trình độ luyện thuốc của mình tăng lên, có thể luyện thành “thần dược”, lúc đó hẵng cho bố uống cũng không muộn”.
Lúc này Lina bưng một bát canh đến, lúc cô ấy nhìn thấy có một cái bình màu xanh trước mặt Ngô Bình và năng lượng của mẫu thử, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Đây là cái gì? Tôi cảm thấy nó rất thân thuộc”.
Ngô Bình ngạc nhiên, cầm cái bình nhỏ đó lên, trong bình có một giọt thuốc màu xanh. Anh nhìn Lina rồi lại nhìn chất lỏng trong bình, xác định trong huyết mạch của Lina cũng có năng lượng tương tự, chỉ là năng lượng trong người cô ấy vô cùng nhỏ.
“Lina, huyết thống của cô từ đâu mà ra, cô biết rõ không?”, anh hỏi.
Lina nói: “Năm mẹ tôi mười lăm tuổi đã sinh ra tôi, tôi vừa được sinh ra thì bà ấy đã qua đời. Không ai biết bố tôi là ai, người ở đó nói bố tôi là quái vật biển nhưng tôi không tin”.
Ngô Bình gật đầu: “Bố cô có dòng máu của Hải Thần, có thể đã di truyền lại nó cho cô. Chỉ là huyết mạch Hải Thần trong người cô quá mỏng manh, nó không chỉ không đem lại lợi ích cho cô mà ngược lại còn làm cô lang thang đầu đường xó chợ, bị người ta bán đi bán lại”.
Lina nhìn thuốc nước: “Anh có thể đưa nó cho tôi không?”
Ngô Bình: “Năng lượng của nó quá mạnh, cô chưa chắc có thể chịu được. Thế này đi, tôi sẽ điều phối thêm vài loại thuốc vào để cô có thể dễ dàng hấp thụ dược lực của nó”.
Lina quỳ xuống đất: “Cảm ơn anh, Lina vô cùng biết ơn”.
Ngô Bình xua tay: “Ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô”.
Lina để bát canh xuống rồi cúi người đi ra ngoài.
Ngô Bình uống một hơi hết bát canh, sau đó lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc. Anh bỏ giọt thuốc nước đó vào đỉnh thuốc, tách ra tạp chất có hại trong đó để lấy tinh chế của nó. Đồng thời anh cho thêm vài dược liệu quý vào để dược lực trở nên dịu nhẹ hơn.
Một tiếng sau, anh vỗ vào trên tiên đỉnh, tia khói sáng màu xanh bay ra bị bình nhỏ của anh chặn lại, sau đó tụ thành nửa bình dịch thuốc.
Anh rất hài lòng, cảm thấy dịch thuốc này đã đạt đến sự mong đợi của anh, lúc này anh mới gọi Lina vào.
Lina nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, nghe thấy anh gọi bèn đi vào.
Ngô Bình cười nói: “Uống nó đi”.
Lina không do dự nhận lấy bình thuốc, ngửa đầu uống ngay.