Còn về Thu Nam, cô ấy cũng tìm được một gốc dược liệu trên thi thể kia, cũng là một gốc linh dược cấp bảy. Cứ như vậy, bốn người cũng lần lượt có được một gốc thảo dược, cũng xem như không uổng chuyến này.
Sau đó, Ngô Bình bỏ ra một tiếng đồng hồ lại giúp bọn họ tìm được hai ba loại dược liệu. Mắt thấy đã lên hơn lưng chừng núi, Tử Hi biết bọn họ ở lại cũng chỉ gây thêm rắc rối cho Ngô Bình, bèn nói: “Cậu Ngô, chúng tôi không lên nữa mà xuống dưới chân núi đợi cậu”.
Tinh Viêm cũng nói: “Đúng vậy cậu Ngô, nơi này đã là giới hạn của chúng tôi rồi. Nhưng cậu thì khác, có lẽ cậu còn thế tìm được dược liệu quý hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Chúng ta gặp dưới núi vậy”.
Tạm biệt Ngô Bình, bốn người họ mau chóng xuống núi.
Trên đường về, Thu Nam nói: “Lần này đúng là may mắn, vốn tôi nghĩ có thể lấy được một gốc dược liệu đã xem như may rồi, không ngờ còn dễ dàng lấy được bốn gốc dược liệu”.
Tinh Viêm: “Đó là vì có cậu Ngô giúp đỡ, nếu không chúng ta còn đang lang thang trên núi đấy”.
Lãnh Thanh Huy: “Trên núi tất nhiên có dược liệu tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, hy vọng cậu ấy đi đường bình an”.
Tử Hi: “Yên tâm đi. Anh không thấy lúc cậu ấy ra tay rất dễ dàng sao, hoàn toàn không quan tâm đến cao thủ cùng cấp. Loại người này, tôi chỉ từng thấy một lần”.
Lãnh Thanh Huy: “Anh là nói đến “Khu Thiên” sao?”
Tử Hi: “Đúng vậy, đệ tử cốt cán của Thái Hoàng Giáo, Khu Thiên!”
Lãnh Thanh Huy giật mình trong lòng, Tử Hi nói như vậy, quả thật anh at cũng cảm thấy Ngô Bình và Khu Thiên rất giống!
“Sư muội, chi bằng chúng ta mời Ngô Bình gia nhập Thái Hoàng Giáo thì thế nào?”
Tử Hi: “Thiên tài như vậy, chưa chắc nguyện ý”.
Lãnh Thanh Huy: “Không thử thì sao biết có được hay không?”
Thu Nam cười nói: “Vậy tôi lập tức liên lạc với Liễu sư thúc, hỏi ông ấy xem có hứng thú hay không!”
Ngô Bình đi hơn lưng chừng núi thì cảm thấy linh dược trên núi rõ ràng nhiều hơn hẳn. Nhưng những linh dược này đều ẩn giấu trong không gian gấp khúc, rất khó để phát hiện. Nếu không phải cậu đã hấp thu sức mạnh ba mũi tên, dễ dàng phá vỡ không gian thì thật sự không dễ gì phát hiện được bọn chúng.
Hơn một tiếng tiếp theo, Ngô Bình liên tục hái được mười lăm loại dược liệu. Những dược liệu này, thấp nhất cũng là dược liệu cấp tám, cao nhất là linh dược cấp mười hai.
Đương nhiên, linh dược cấp mười hai rất khó giữ, bản thân nó có ý chí của mình, Ngô Bình phải dùng không ít công sức mới lấy được nó.
Lấy được linh dược cấp mười hai, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, bèn tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó ăn qua loa chút đồ ăn.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cậu đang ngồi quay mặt về hướng núi, sau lưng là phía trên núi. Nói vậy có nghĩa mấy người này là từ trên núi đi xuống!
“Anh Nam, phía trước có người”.
Một người trong đó nói.
Một người khác cười nói: “Chúng ta đến chào hỏi”.
Ngô Bình đứng dậy, quay người nhìn hai người họ.
Trong màn sương có hai người đi ra, tuổi chừng hai mươi mấy, một người mặc đồ vàng, một người đồ xanh. Người đàn ông đồ xanh có gương mặt xương xương, anh ta cười nói: “Cậu bạn thu hoạch thế nào?”
Ngô Bình không biết hai người này, nói: “Cũng được. Hai người từ trên núi xuống?”
Người đàn ông áo vàng: “Ừ, chúng tôi muốn lên đỉnh núi xem thử, kết quả bị một năng lượng kỳ quái đẩy xuống, làm kiểu gì cũng không lên được. Thử cả nửa ngày, chúng tôi đành bỏ cuộc”.
Ngô Bình: “Có người từng lên đến đỉnh núi chưa?”
Người đàn ông áo xanh: “Có lẽ là chưa, chúng tôi là một trong số ít những người đến gần đỉnh núi nhất. Thật ra đến được vị trí của cậu, người có thể đi lên cũng rất ít rồi”.
Ngô Bình: “Hai người hái được không ít dược liệu đúng không, có thể bán cho tôi một ít không?”