Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Hàn nghe Hàn Thu nói vậy thì vội vã mắng: “Im miệng! Ngô thần y là tông sư Y đạo đích thực, cháu không được hỗn!”

Hàn Thu nghe ông mắng thì giậm chân, nói: “Ông nội, ông có biết ban nãy anh ta tặng gì cho bác Từ không? Anh ta tặng đan dược, còn nói sau khi dùng thứ đó thì có thể trẻ ra. Ha ha, đúng là nực cười, nếu trên đời có loại đan dược như vậy thì không phải người có tiền sẽ bất tử hết hay sao?”

Ông cụ Hàn nghe xong thì cũng sững lại, sau đó nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nghi hoặc.

Chu Thanh Nghiên lạnh lùng nói: “Ếch ngồi đáy giếng, cô không hiểu cũng là bình thường thôi”.

Hàn Thu giận dữ: “Cô nói ai là ếch ngồi đáy giếng?”

Lúc này, một con chó già lảo đảo đi vào. Đó là một con chó lai sói màu đen, da và lông nó không còn bóng mượt, bước đi không vững, đôi mắt mờ đục.

Chú chó này đã sống mười sáu năm rồi. Từ khi nó còn là một chú cún con bú sữa mẹ thì đã ở nhà họ Từ. Hồi nhỏ Từ Khắc Mẫn rơi xuống ao, chính chú chó này đã cứu anh ta lên. Có một lần có hoả hoạn, chú chó này đã phát hiện ra và đánh thức những người trong nhà đang ngủ dậy. Vì vậy, người nhà họ Từ ai cũng yêu quý, coi nó như một thành viên trong gia đình.

Nhưng tuổi thọ của chó có hạn, nó sống mười sáu năm cũng chẳng khác gì một người sống tới chín mươi tuổi gần đất xa trời.

Chú chó này lúc đi qua, đột nhiên quay sang, khẽ gật đầu chào Ngô Bình. Lúc trước khi ông chủ của nó bị bệnh nặng, chú chó này đã túc trực bên cạnh. Nó rất thông minh, biết Ngô Bình đã cứu sống chủ nhân mình nên rất biết ơn anh.

Ngô Bình từ nhỏ đã yêu quý loài động vật trung thành này. Chú chó nhà họ Từ thực ra thuộc dòng “khuyển” khác với chó nhà thông thường, bởi chân nó có tới hai mươi vuốt, khác với chó nhà thông thường chỉ có mười tám vuốt ở chân.

Thấy được tình cảm giống như con người trong mắt chú chó này, Ngô Bình không khỏi động lòng. Anh vẫy tay gọi: “Hổ Đen”.

Chú chó này tên là Hổ Đen. Nó chậm rãi đi tới chỗ Ngô Bình rồi ngẩng đầu lên.

Ngô Bình mỉm cười, lấy ra một viên đan Sinh Mệnh, đặt vào trong miệng nó rồi nói: “Nuốt đi”.

Hổ Đen ngửi thấy mùi thơm của đan dược nên không hề do dự mà nuốt luôn. Đan Sinh Mệnh vừa đi vào dạ dày thì bắt đầu toả ra khí tức của sự sống rồi khí tức này tản ra, đi vào từng tế bào trên người Hổ Đen.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào Hổ Đen.

Hàn Thu cười lạnh: “Không phải anh nói đó là đan dược thần kì sao? Thế mà lại cho chó ăn, đúng là nực cười”.

Chu Thanh Nghiên vô cùng ghét người phụ nữ này. Cô không cho phép người khác khinh miệt người đàn ông của mình. Cô lạnh lùng nói: “Người thầy thuốc không có tâm thì sẽ không nhìn thấy nỗi đau của vạn vật”.

Hàn Thu định lên tiếng phản bác nhưng chợt nhìn thấy Hổ Đen ban nãy yếu ớt như sắp trút hơi thở cuối cùng giờ dần dần đứng thẳng lên. Da và lông của nó dần trở nên bóng mượt, đôi mắt cũng không còn mờ đục. Hai cái tai vểnh lên, di chuyển linh hoạt nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

“Gâu”, Hổ Đen sủa lên một tiếng, cọ cọ vào chân Ngô Bình vô cùng gần gũi.

Ngô Bình xoa đầu nó, cười nói: “Đi chơi đi”.

Hổ Đen nhìn Ngô Bình bằng đôi mắt biết ơn, sau đó lao ra phòng khách như tên bắn. Hiện giờ nó đã khôi phục thể lực, cần đem tin tốt này báo với chủ nhân ngay lập tức.

Mọi người đều kinh ngạc, một chú chó sắp chết ăn đan dược xong lại chạy nhảy như thường. Quả là quá thần kỳ!

Hàn Thu cũng vô cùng sửng sốt, vội vã nói: “Ngô tiên sinh, anh còn loại đan dược này không?”

Chu Thanh Nghiên lạnh lùng đáp: “Không còn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK