Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đến một phút sau, sương mù đã biến mất, gương mặt của Kỷ Nhược Phi đã trở lại bình thường, thậm chí còn trông xinh đẹp hơn cả lúc trước.

Cô ấy soi gương rồi vui mừng nói: “Này, anh chỉnh sửa lại nhan sắc cho tôi đấy à?”

Ngô Bình: “Chưa đến mức ấy, tôi chỉ sửa lại chút thôi, cô cũng biết tài y thuật của tôi rồi còn gì”.

Anh nói tiếp: “Tôi chuẩn bị dùng Thất Châu làm nền móng đế xây dựng một đế quốc mới”.

Kỷ Nhược Phi: “Anh định làm hoàng đế luôn à?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng trước đó, tôi cần phải nắm giữ hoàng tộc của Đại Thương đã. Thế lực của Tiên quốc hầu như đều tuân theo Đại Thương rồi, còn Chu thành lập sau thời không gập thì không đáng nhắc tới”.

Kỷ Nhược Phi: “Làm hoàng tử thì khó lắm đấy, hầu hết đều do nội bộ quyết định thôi”.

Ngô Bình: “Cô nói thế là sao?”

Kỷ Nhược Phi: “Tôi nghe người lớn trong nhà nói rằng hoàng tử đều do các Hoàng lão chọn. Người được họ chọn thì sẽ dễ dàng vượt qua năm vòng thi vì nội dung thi đã đơn giản hơn. Còn không thì phải thi như bình thường, tôi nghe nói đến thiên kiêu cũng khó mà qua được năm vòng thi ấy”.

Ngô Bình không hề lo lắng: “Không sao, chỉ cần tôi có thể vượt qua các vòng thi ấy là được”.

Kỷ Nhược Phi: “Trở thành hoàng tử rồi thì còn phải hoàn thành ba nhiệm vụ lớn nữa. Nhưng các hoàng tử đời trước thường chỉ hoành thành được nhiệm vụ thứ nhất, thứ hai thôi chứ chưa ai hoàn thành được nhiệm vụ thứ ba cả”.

Ngô Bình: “Thế hoàn thành nhiệm vụ thứ ba xong thì sao?”

Kỷ Nhược Phi: “Sau đó, nếu có nhiều thế lực ủng hộ anh thì anh có thể tham gia vòng thi cuối cùng, đó là mở kho đế của Đại Thương rồi đăng cơ”.

Ngô Bình: “Kho đế là gì?”

Kỷ Nhược Phi: “Là tài nguyên mà Đại Thương dùng để phục quốc, chỉ có ai qua được vòng thi cuối cùng thì mới được mở kho đế để vực dậy Đại Thương thôi”.

Ngô Bình: “Vậy thì chỉ cần tôi mở được kho đế thì tất cả mọi người sẽ phục tùng đúng không?”

Kỷ Nhược Phi: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì đơn giản. Nhược Phi, khi Đại Thương hưng thịnh nhất thì có thực lực thế nào?”

Kỷ Nhược Phi: “Đại Thương vốn là kế nhiệm của Tiên quốc, thời đầu thực lực của Đại Thương gần như không thua gì Tiên quốc đời cuối, họ đã chiếm một phần ba lãnh thổ của đại lục”.

Ngô Bình: “Cô có biết tại sao Thương lại diệt vong không?”

Kỷ Nhược Phi: “Tôi chỉ biết đó là một trận loạn chiến, còn cụ thể ra sao thì chịu. Nhưng chờ anh thành hoàng tử rồi thì chắc sẽ biết đấy”, lúc này, có một người phụ nữ trung niên đi vào, thấy gương mặt của Kỷ Nhược Phi đã trở lại bình thường thì nổi giận nói: “Nhược Phi, cô không muốn sống nữa sao? Nếu để hoàng tộc phát hiện thì cả Kỷ Thị sẽ gặp chuyện đấy”.

Kỷ Nhược Phi: “Nhị nương, đây là chuyện của tôi, không phiền bà lo”.

Người phụ nữ giậm chân nói: “Đắc tội với hoàng tộc rồi thì không ai cứu nổi cô đâu”.


“Tôi cứu được”, Ngô Bình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK