Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi trời tối, anh đã về đến Vân Kinh, sau đó lái xe đến sơn trang Vân Đỉnh.

Anh vừa dừng xe thì quản gia của nhà họ Đường đã ra nghênh đón: “Cậu Ngô, ông Lạc tới chơi, cô chủ bảo cậu mà về thì mới cậu tới”.

Ông Lạc này chính là Lạc Thần Duyên muốn mua bức tranh Luyện Thần, người của gia tộc Rockefeller, Ngô Bình không ngờ ông ta lại tới.

“Ừm”, Ngô Bình gật đầu.

Lạc Trần Duyên đang ngồi trên ghế ở phòn khách của nhà họ Đường, hai vệ sĩ và bốn người khác đứng hai bên, ông ta đang nói chuyện với Đường Minh Huy và Đường Tử Di.

“Cô Đường, năm tỷ là nhiều rồi, tôi nghĩ ngoài tôi ra thì chắc không ai trả giá cao vậy nữa đâu”, ông ta nói.

Lúc này, Đường Tử Di đã thoáng do dự, đang không biết phải làm sao thì Ngô Bình đã tới, cô ấy mỉm cười nói: “Ngô Bình, anh về rồi à?”

Ngô Bình gật đầu, anh cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi cười nói với Lạc Trần Duyên: “Ông Lạc, chắc lần này lại khiến ông thất vọng rồi, hoà thượng Suraiya đã mua bức tranh ấy mất rồi”.

Lạc Trần Duyên nhìn thấy Ngô Bình một cái là nhăn mặt: “Cậu Ngô, đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Đường, cậu đừng xen vào”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi là một cổ đông của Đường Thị, hợp tác nhiều mặt với nhà họ Đường, cho nên chuyện của nhà họ Đường cũng là chuyện của tôi”.

Lạc Trần Duyên lẩm bẩm trách mình xui xẻo rồi nói: “Cậu đừng lòng vòng nữa, chốt một cái giá luôn đi”.

Ngô Bình sờ mũi, sau đó lấy một tờ chi phiếu ra. Đó là tờ chi phiếu 500 triệu mà Trương Tây Linh đã đưa cho anh, có thể đổi sang tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới.

Anh nói: “Hoà thượng Suraiya đã đưa cho tôi tấm chi phiếu này, chúng tôi đã giao hẹn nếu tôi không bán bức tranh cho ông ấy thì sẽ phải đền bù gấp mười lần số này”.

Lạc Trần Duyên cau mày: “Hoà thượn Suraiya? Người này chết lâu rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Nếu ông ta chết thì đưa chi phiếu cho tôi kiểu gì? Ông ta chết đâu mà, đang làm việc cho Hắc Thiên Giáo kia kìa”.

Hắc Thiên Giáo? Lạc Trần Duyên kinh hãi, mặt nhăn như khỉ, ông ta do dự rồi hỏi: “Cho tôi xem tờ chi phiếu ấy được không?”

“Được chứ”, Ngô Bình giơ tờ chi phiếu ra.

Một người đứng cạnh Lạc Trần Duyên đưa tay ra nhận rồi kiểm tra tại chỗ, một lát sau thì nói: “Ông chủ, là thật”.

Lạc Trần Duyên thở dài nói: “Nếu thế thì cậu Ngô ra giá đi”.

Ngô Bình: “Tôi lấy ông 10 tỷ, ngoài ra tôi còn thu thêm 4.5 tỷ tiền đền bù cho hoà thượng Suraiya, tổng cộng là 14.5 tỷ”.

14.5 tỷ? Dù Lạc Trần Duyên là người của một gia tộc lớn thì cũng không thể chấp nhận mức giá này được, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Ngô, thế thì đắt quá”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Lạc, ngày mai hoà thượng Suraiya sẽ đến lấy tranh, nếu hôm nay ông không mua thì không còn cơ hội nữa đâu”.

Lạc Trần Duyên ngạc nhiên rồi đứng dậy nói: “Để tôi đi gọi điện đã”.

Ông ta đứng dậy đi sang một phòng khác để gọi điện, năm phút sau, ông ta bần thần quay lại nói: “Cậu Ngô, chúng tôi mua”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Lạc thật sáng suốt, chờ một lát để tôi đi lấy tranh”.


Ngô Bình đã cất bức tranh ấy trong kho cùng với phỉ thuý, anh đích thân đi lấy rồi mang ra đưa cho Lạc Trần Duyên.

Sau khi xác định bức tranh không có vấn đề gì, Lạc Trần Duyên đã vui vẻ chuyển tiền cho Đường Tử Di, sau đó mang tranh đi về.

Bọn họ vừa đi thì Đường Tử Di đã hô lên rồi ôm chầm lấy Ngô Bình: “Anh siêu thế!”

Nhà họ Đường đang lúc thiếu tiền, Ngô Bình loáng cái đã kiếm về 14.5 tỷ cho họ, đúng là đúng lúc đúng chỗ.

Ngô Bình cười nói: “Anh đã nói là bức tranh này rất đáng giá mà”.

Sau đó, anh đưa tờ chi phiếu 500 triệu cho Đường Tử Di: “Đổi sang tiền mặt cho anh, càng nhanh càng tốt”.

Đường Tử Di gật đầu: “Được, chờ em một lát”.

Đường Tử Di đi đổi tiền, Đường Minh Huy cười tươi vỗ vai Ngô Bình: “Ngô Bình, hôm nay may mà có cháu, chứ là chú thì đã bán với giá một tỷ rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chú Đường quá khen”.

Đường Minh Huy nói: “Tiểu Ngô, hôm nay chú đã gọi cho mẹ cháu, hẹn ngày mai đến nhà chú chơi. Ha ha, mai cháu phải bớt chút thời gian để hai nhà ăn bữa cơm chung nhé”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sao cơ ạ? Chú gọi cho mẹ cháu ư?”

Đường Minh Huy cười nói: “Ngạc nhiên quá phải không? Mẹ cháu bảo em gái cũng tới, còn ở lại nhà chú mấy ngày”.

Ngô Bình cạn lời: “Chú Đường, cháu đang có việc gấp nên phải đi rồi”.

Nói rồi, mặc kệ Đường Minh Huy gặng hỏi, Ngô Bình đã chạy mất dạng, vừa đi anh vừa gọi cho Trương Lệ.

“Mẹ, chú Đường gọi cho mẹ ạ?”, anh vội hỏi.

Trương Lệ: “Ừ, mới chiều nay xong, ông ấy mời nhà mình lên Vân Kinh chơi. Mẹ không từ chối được nên đồng ý rồi, mẹ với Tiểu Mi thu dọn hành lý xong rồi, mai sẽ đi sớm”.

Ngô Bình vội cản: “Mẹ đừng đến đây vội…”

Trương Lệ tò mò hỏi: “Sao thế?”

Ngô Bình ho khan nói: “Mẹ, dạo này con bận lắm, không có thời gian đi chơi với mọi người đâu. Vài hôm nữa con rảnh rồi tính nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK