Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình bảo: “Nói vậy, chắc chắn linh thổ Ngũ Hành có rất nhiều dược liệu”.

Dì Hổ nói: “Linh thổ Ngũ Hành vốn là nơi ẩn cư năm xưa của vị toàn năng ấy, lại còn có rất nhiều sinh linh mạnh. Tôi kiến nghị cậu không nên vào đó”.

Ngô Bình trả lời: “Không sao. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ rời đi ngay. Tôi còn giỏi chạy hơn cả đánh nhau đấy”.

Thấy mình không thể thuyết phục anh, dì Hổ đành bảo: “Tôi biết có một bộ lạc tộc người, cậu có thể đến đó nghe ngóng thử. Bộ lạc ấy từng có người đi vào linh thổ Ngũ Hành””

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ ghé bộ lạc ấy trước”.

Trước khi, anh bảo Tiểu Hoàng Long ngoan ngoãn nghỉ ngơi, khi về sẽ châm cứu cho nó.

Anh phi độn vài chục nghìn dặm thì nhìn thấy một bộ lạc nguyên thuỷ. Bộ lạc này có hơn vạn người, quy mô khá lớn.

Ngô Bình vừa xuất hiện ở một nơi gần bộ lạc đã bị phát hiện tức thì. Một nhóm đàn ông cao to quấn da thú, đi chân trần lao ra ngoài, vừa chạy vừa la hét mấy tiếng kỳ lạ.

Trong mắt người của bộ lạc nguyên thuỷ, kẻ xâm nhập nào cũng là kẻ địch, buộc phải tiêu diệt. Ngô Bình cũng chẳng sợ. Tay phải của Ngô Bình chỉ lên trời, một tiếng sấm bỗng chốc rền vang, cả chục triệu tia sét đánh xuống mặt đất xung quanh anh, khiến bùn đất bay tung toé khắp nơi.

Nhóm đàn ông của bộ lạc này đều hoảng hốt, đứng sững ra, kinh ngạc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lại phất tay, một ánh kiếm bay vụt vào không trung, kiếm ý khủng khiếp ấy đã khiến nhóm người họ sợ rụt cổ. Sau đó, anh vươn tay thu kiếm về.

Lúc này anh mới cười ha ha, tiến về phía họ, đoạn đi đến trước mặt một người đàn ông cao hơn hai mét, vỗ vai đối phương: “Anh rất cường tráng”.

Hai bên không cùng ngôn ngữ. Nhưng cũng không sao, có thể biểu đạt ý của mình thông qua thần niệm.

Cảm nhận được thiện ý của Ngô Bình, người đàn ông này mới gật đầu: “Anh bạn, anh là người tu hành sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ, tôi là người tu hành. Sao, các anh đều chưa từng tu hành à?”

Người đàn ông lắc đầu: “Chúng tôi không có công pháp. Chỉ có bộ lạc của Nhân Vương mới có công pháp”.

Ngô Bình nói: “Tôi ghé đến vì nghe nói ở đây từng có người đi vào linh thổ Ngũ Hành, muốn hỏi thăm một chút”.

Người đàn ông kinh ngạc: “Anh muốn đi linh thổ Ngũ Hành ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế”.

Người đàn ông lắc đầu: “Không thể đi, nguy hiểm lắm. Nhân Vương của chúng tôi đã mất mạng trong đó, trước đó nữa thậm chí có một Nhân Hoàng từng mất tích bên trong”.

Ngô Bình nói: “Ra là các anh cũng từng có Nhân Vương”.

Người đàn ông thở dài: “Đúng thế. Nhân Vương của chúng tôi cực kỳ mạnh. Khi ấy, bộ lạc của chúng tôi có mấy triệu người, còn từng xây cả thành phố”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao bây giờ chỉ còn hơn vạn người?”

Người đàn ông đáp: “Các bộ lạc khác tấn công chúng tôi. Chúng tôi chỉ chạy thoát được vài trăm người, sau đó phát triển thêm vài trăm năm nữa, mới có quy mô như hiện nay”.


Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhân Vương của các anh không để lại công pháp à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK