Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng người: “Mắt nhìn của Nguyệt Thành Thanh Anh cực kỳ cao, không biết cô ta có ghét bỏ sự sắp xếp của trưởng lão không”.

Minh Duệ: “Nguyệt Thành Thanh Anh là người thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”.

Sau khi tiễn Minh Duệ đi, Ngô Bình đi đến chỗ nơi bố mẹ cậu ở, gần đây hai người thường xuyên ra ngoài chơi, mấy ngày nay hiếm khi ở nhà.

Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, con đến đúng lúc lắm. Ngô Cường gọi điện đến nói tối nay có bữa tiệc gia đình. Chúng ta đã lâu không về bên đó, đang bàn bạc xem có nên đi hay không”.

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, kể từ lần trước bố con Ngô Soái đến nhà gây chuyện, cậu ra tay dạy cho Ngô Soái một bài học, gia đình này đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám đến gây rắc rối nữa.

“Tiệc gia đình? Họ muốn làm gì?”, Ngô Bình lập tức cảm thấy tiệc gia đình này không đơn giản.

Ngô Đại Hưng lắc đầu: “Trên điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nhắc một câu đến việc tôi muốn dời mộ của ông nội con đi. Nhưng theo sự hiểu biết của bố về nó, chắc chắn bây giờ nó đã chiếm thế thượng phong, bảo chúng ta về chỉ để khoe khoang thôi”.

Ngô Bình bật cười: “Người ăn không ngồi rồi như Ngô Cường có thể làm được cái gì ạ?”

Ngô Đại Hưng: “Ai biết, tóm lại bố cảm thấy nó nói chuyện rất tự tin”.

Ngô Bình bỗng cảm thấy hứng thú: “Vậy chúng ta về xem sao, con cũng muốn biết hai bố con này muốn giở trò gì. Hơn nữa dời mộ là chuyện lớn, bố là con trai cả, chuyện này nhất định phải do bố quyết định, không đến lượt Ngô Cường ra mặt”.

Ngô Đại Hưng cũng nghĩ như vậy, nhớ lại tuổi thơ của mình, mặc dù cha rất nghiêm khắc với ông ấy, nhưng dưới sự nghiêm khắc là tình yêu của một người cha. Nhưng cha ông mất sớm, từ nhỏ ông đã mất đi tình yêu của cha. Hơn nữa, gần đây còn là lễ Trung Nguyên, ông ấy cũng muốn đến mộ của cha để thắp một nến hương.

Cả nhà bàn bạc xong, quyết định tham gia bữa tiệc gia đình này.

Một phần của làng Thành Trung nhà họ Ngô ở đã bị phá bỏ, nhưng vẫn còn một phần sân kiểu cổ, bây giờ có không ít người già sống trong này.

Lúc này trong một căn nhà trong làng Thành Trung, Ngô Cường đang long trọng tiếp đón một vị khách quý.

Trong đại sảnh, bố con Ngô Soái và Ngô Cường ngồi ở phía dưới, bên cạnh có mấy anh em họ Ngô. Bên cạnh Ngô Soái còn có một người ông thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, lúc nhìn mọi người trong bàn, ánh mắt anh ta không giấu được sự khinh thường.

Ngô Soái nịnh nọt nói: “Sư huynh, ở đây không có gì tốt có thể chiêu đãi anh, tôi đã mời đầu bếp giỏi nhất ở đây chuẩn bị những món ăn này, anh có thể nếm thử xem”.

Chàng thanh niên bề ngoài như đầu trâu mặt ngựa, cằm để râu, “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngô Soái, được tôi dẫn dắt giới thiệu, bây giờ cậu đã là đệ tử ký danh của Huyết Đao Tông, đừng xem thường Huyết Đao Tông, vừa công bố thân phận này của cậu thì chủ tịch thành phố của cũng phải cung kính với cậu ấy chứ. Dù sao, chúng tôi cũng là hậu duệ của Tiên Môn, người phàm đó nhìn thấy chúng tôi thì phải cẩn thận, cố gắng lấy lòng bọn tôi. Thế nên sau này Ngô Soái cậu là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Trung Châu này, đừng đánh giá thấp bản thân”.

Ngô Soái vội gật đầu: “Đúng, đúng rồi, Ôn sư huynh, sau này tiểu đệ nhờ cả vào huynh đấy”.

Anh ta rót rượu cho người đàn ông, người đàn ông uống cạn một hơi, nói: “Trước đây cậu nói với tôi, ông anh họ con nhà bác cậu rất ngông cuồng, còn từng đánh cậu hả?”

Nhắc đến Ngô Bình, Ngô Soái liền nói với vẻ mặt căm hận: “Đúng thế, anh ta rất ngông cuồng, nghĩ rằng mình biết chút quyền cước, có chút tiền thì đè đầu cưỡi cổ cả nhà tôi. Sư huynh, lát nữa anh ta cũng sẽ qua đây, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì mới là người giỏi còn có người giỏi hơn”.

Thanh niên đó tên Ôn Nại Lương, anh ta cười hehe: “Chuyện nhỏ, nếu lát nữa cậu ta đến, sư huynh sẽ chống lưng cho cậu. Khi trước cậu ta đánh cậu thế nào thì cậu cứ đánh lại gấp mười lần”.

Ngô Soái vui mừng: “Cảm ơn sư huynh”.

Lúc này, rất nhiều người có mặt mũi của tộc Ngô Thị trong thôn đã nối đuôi nhau đến nhà Ngô Cường. Họ được Ngô Cường mời đến để chứng kiến thời khắc vinh quang khi con trai Ngô Soái trở thành đệ tử tiên gia. Bây giờ anh ta đã không còn xem Ngô Bình ra gì nữa, một tên nhóc với chút tiền lẻ có gì hay ho đâu, có thể bì được với tiên gia sao?

Lúc này Ngô Cường đứng trong nhà, lòng đầy kiêu ngạo, giọng điệu tự hào, cảm thấy xóm giềng ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và sùng bái. Ông ta nhiệt tình lấy ra bao thuốc lá giá hai trăm tệ mời mọi người.

Bỗng dưng, có một chiếc xe dừng bên ngoài cửa, tài xế mở cửa để Ngô Bình và bố mẹ bước xuống xe.

Bà con xóm giềng nhìn thấy Ngô Bình thì mắt ai nấy cũng sáng lên, mấy bác trung niên lập tức bước qua, nhiệt tình chào hỏi Ngô Đại Hưng.

Suy nghĩ của người bình thường rất đơn giản, cứ ai có tiền thì sẽ có thế, sẽ đáng để họ kết bạn, rút ngắn quan hệ. Tên tuổi của Ngô Đại Hưng đã sớm vang danh khắp thôn cũng như những vùng lân cận, nắm trong tay công ty taxi lớn nhất , mỗi năm kiếm được mấy trăm triệu, thậm chí là mấy tỷ, ông chủ lớn như thế đáng tin hơn nhiều so với đệ tử tiên gia gì gì đó, dù sao thì tiên gia có giàu hơn được Ngô Đại Hưng không?


Ngô Đại Hưng cười, chào hỏi mọi người, Ngô Bình đi phía sau. Cậu không quen biết những người này nên chỉ có thể gật đầu chào, Ngô Đại Hưng bảo cậu chào gì thì cậu chào nấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK