Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta cười, nói: “Cậu mạnh lắm, bây giờ đã có chút danh tiếng rồi. Sau này sẽ càng lúc càng khó, đương nhiên số tiền cũng sẽ càng lúc càng cao”.

Cậu ta nói xong thì chuyển ngay cho Ngô Bình ba trăm sáu mươi nghìn.

Lúc này, Ngô Bình đã có hơn bốn trăm năm mươi nghìn, số tiền này đủ để cậu chi tiêu rồi, cậu nói: “Sau này tôi sẽ không tham gia nữa”.

Trương Siêu ngây ra: “Tại sao?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Trước đây tham gia là vì thiếu tiền, giờ tôi đã không thiếu tiền nữa”.

Trương Siêu chau mày: “Ngô Bình, chuyện làm ăn dễ kiếm tiền như vậy mà cậu nói bỏ là bỏ sao?”

Ngô Bình nói: “Người giỏi ắt có người giỏi hơn, tôi không thể thắng mãi, cậu cũng không thể kiếm được tiền mãi, phải biết dừng đúng lúc”.

Trương Siêu thấy cậu kiên quyết như vậy thì cũng không khuyên nữa: “Thôi được. Nếu như cậu nghĩ thông suốt thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình chơi hết ván thì liền quay lại trường, cậu về đến chưa tới mười phút thì bài thi môn vật lý bắt đầu.

Vật lý và hóa học vốn là hai môn sở trường của Ngô Bình, cộng thêm việc đầu óc cậu được cải thiện nữa nên phát huy làm bài rất tốt.

Hàn Băng Nghiên thi xong thì lại sang tìm cậu, nói muốn mời lại Ngô Bình.

Năm rưỡi chiều, tan học, bảy rưỡi tối lại tới tiết tự học, hai tối xong thì đã không còn nhiều thời gian, hai người họ bèn đến sân vận động đi dạo một vòng.

Lúc ngang qua đoạn có rừng cây, Hàn Băng Nghiên áp sát Ngô Bình, mùi hương thoang thoảng bay qua, tim Ngô Bình đập nhanh hơn, cậu nghiến răng, kéo lấy tay Hàn Băng Nghiên. Hàn Băng Nghiên run lên, ngón tay gãi nhẹ lên lòng bàn tay của Ngô Bình.

Hai người không nói gì, tiến sâu vào trong rừng cây.

Dưới tán một gốc cây quế, từng làn hương quế lượn lờ. Ngô Bình nâng khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Băng Nghiên lên rồi đến gần khẽ hôn một cái.

Ngô Bình chỉ định khẽ hôn rồi ngừng, ai biết Hàn Băng Nghiên bỗng nhiên ôm lấy cậu, cả hai dính sát vào nhau. Nhỏ đến lớn, Ngô Bình chưa từng trải qua chuyện nào tuyệt vời như này, chỉ cảm thấy cơ thể Hàn Băng Nghiên vừa mềm lại thơm. Bản năng nguyên thủy dồn nén trong người cậu chợt bị thả ra, đè Hàn Băng Nghiên lên cây.

Hàn Băng Nghiên khẽ suyễn một hơi, mặc kệ bàn tay của Ngô Bình lần mò trên người mình.

“Ngô Bình, chỉ có thể sờ, không thể làm cái khác nha”, cô ta nhỏ giọng ghé vào tai Ngô Bình nói.

Sắc mặt Ngô Bình đỏ lựng, cảm giác có một nguồn năng lượng không chỗ xả, chỉ có thể ôm chặt lấy Hàn Băng Nghiên.

Mười mấy phút sau, mắt thấy thời gian tự học sắp đến, Hàn Băng Nghiên khẽ hôn một cái lên mặt Ngô Bình: “Ngô Bình, chúng ta về thôi”.

Hai người không ở chung một khu lớp học, Ngô Bình đưa cô ta trở về trước, sau đó mới về lớp mình.

Cậu vừa đi xuống tòa nhà đã bị bốn nam sinh bao vây, hung dữ nhìn chằm chằm mình. Một người trong đó quát: “Nhóc con, mày can đảm đấy, dám tơ tưởng Hàn Băng Nghiên!”

Ngô Bình liếc bọn họ, chắc hẳn đều là học sinh lớp 12. Tuy vẻ mặt họ nhìn rất dữ dằn, nhưng khí thế lại chẳng đủ.

Cậu không nói gì, đi tới lan can thang lầu, vươn tay nắm lấy, lan can được làm từ ống thép thoáng chốc bị Ngô Bình nặn

ra dấu năm ngón tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK